Kế Hoạch Tình Yêu

Sau khi từ đảo trở về, Hạ phu nhân đã có cái nhìn khác về nó, quả nhiên lúc đầu bà đã hoàn toàn đánh giá sai về nó. Hắn cũng không khác gì, trong đầu cứ nhớ nhung về hình ảnh mái tóc tím buộc cao năng động, cùng bộ trang phục màu đen hoạt bát, khả năng ứng xử dứt khoát và nụ cười như ánh ban mai. Hắn còn nhớ, sau khi tất cả người lớn trong nhà ăn xong, nó dẫ tận tình mang phần cơm nấu đợt sau cho toàn bộ quản gia, người hầu trong biệt thự, bát đũa cũng là một tay nó rửa hết. Nhưng ức chế nhất là, khi hắn xuống đến nơi thì một hạt cơm cũng không còn.
"_ Tại sao cô không làm cơm cho tôi ?
_Không thích.
_Tại sao ?
_Đêm qua cậu chiếm tiện nghi của tôi chưa đủ no sao ? Thích thì tự lăn xuống bếp mà nấu."
Ngày mai, điểm thi sẽ được công bố nên Thiên Tự căn bản vô cùng hồi hộp, nếu cậu không được lọt vào top 100, thì giấc mơ hẹn hò cùng nó mãi mãi là giấc mơ.
_Reng...reng.. - Con nghe thưa phu nhân ? - noa đang bận túi bụi bên kế hoạch mới của NT (Ngô Thị) thì nhận được cuộc gọi của Hạ phu nhân.
_Ngân Thiên, bây giờ con có thời gian không ?
_ Dạ.. có thưa phu nhân. - nó nhìn bản kế hoạch một lát rồi trả lời.
_ Vậy cùng ta đi đến mọt nơi được không ? Ta được mời dự tiệc với tư cách vừa là khách mời vừa là giám khảo cuộc thi tại bữa tiệc. Họ muốn ta đi cùng con, được chứ ? - nghe có vẻ như một câu hỏi, nhưng không thể khước từ.
_ Vâng, bây giờ phu nhân đang ở đâu ?
_ Hoàng Gia.

_ Con đến ngay.
Chọn một bộ trang phục nhẹ nhàng màu xanh đậm xen trắng thật giống sóng biển, cũng là áo cúp ngực được may tinh tế nhưng hoàn toàn không có chút họa tiết nào, khoác lên người lại quý phái vô cùng. Kèm theo, không thể thiếu là áo vest mỏng xanh đậm. Đôi cao gót tím đính Ruby xanh cùng màu với chiếc váy. Mái tóc tím được xõa nhẹ. Không hề trang điểm nhưng vẫn rất nổi bật, tất nhiên thời gian chuẩn bị còn chưa đén mười phút.
Chiếc Audi đen lao ra khỏi gara, mạnh mẽ lướt trên con đường xa hoa, tấp nập rồi thắng thuần thục trước cửa Hoàng Gia. Nó bước xuống xe, vòng qua ghế phụ mở cửa, đôi mắt khẽ lướt qua bộ trang phục của Hạ phu nhân, nhíu mày không vui.
_ Hạ phu nhân, cho con xin phép hỏi một điều.
_ Chuyện gì ?
_Trang phục của người do ai chuẩn bị ? - nó kéo cần gạt, đạp một phát khiến Hạ phu nhân suýt chút thì dính luôn vào ghế xe.
_ Là một cô hầu. Sao, có vấn đề gì sao ? - bà nhíu mày nhìn nó, bà rất ít khi quan tâm đến trang phục, thường là do người giúp việc chuẩn bị.
Nó không nhìn bà, tiếp tục lao xe như gió bão, mười phút nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, nó cần nhanh nhất có thể, trầm giọng đáp :
_ Vâng, rất có vấn đề.
Sau một hồi bị nó tra tấn bởi tốc độ kinh hoàng thì nhận ra xe đã đỗ trước cửa Rain - hãng thời trang lớn do chính tay nó tạo ra, vô cùng uy nghi giữa lòng thành phố.
Nó mở cửa xe, cùng bà bước vào, hàn khí phút chốc được lấp dầy. Mọi nhân viên do nó đào tạo rất kĩ lưỡng, lập tức cúi đầu :
_ Chào chủ tịch. Chào Hạ phu nhân.
_ Chủ tịch. Chào Hạ phu nhân.
_...
Bà đi bên cạnh nó, chỉ thấy những con người kia lập tức hành lễ cũng biết sức mạnh của nó không hề nhỏ mới có thể làm chủ thương hiệu Rain.
_ Ngân Thiên, con đưa ta đến đây làm gì ? Buổi dạ tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta sẽ trễ.
_ Không sao , chỉ cần hai phút thôi ạ.
_ Cô, mau trang điểm lại cho Hạ phu nhân.
Nói rồi, nó bước đến thang máy, lên thẳng tầng 15.
_ Hạ phu nhân, mời. - nhân viên trang điểm tẩy lớp hóa trang của bà, rồi bàn tay điêu luyện trong tích tắc đã trang điểm hoàn tất, không sai sót một lỗi.

_ Ta muốn xem, gương đâu ?
_ Xin lỗi, Hạ phu nhân, chủ tịch không muốn người phụ nữ nào nhìn vào gương khi vẫn chưa hoàn chỉnh, Người sẽ được thấy nhanh thôi. - cô nhân viên make - up nói nhẹ nhàng , lịch sự như mật rót vào tai. Hạ phu nhân nghe vậy cũng không đáp lại, nhìn nó đang bước về phòng thay đồ.
_ Hạ phu nhân, mời Người thay trang phục.
Bà Hạ bước ra trong ánh mắt gỡ ngàng của mọi nhân viên : bộ vest màu kem trang nhã khoác lên người bà thật quý phái, đôi cao gót màu trắng kem. Mái tóc búi gọn gàng cùng một cây trâm vàng đính ngọc trai trắng ngà cao sang. Chiếc gương lớn được đưa đến, Hạ phu nhân suýt chút đứng không vững, nhìn bà như chỉ mới ba mươi tuổi, vô cùng trang nhã, cao quý. Không cần nói cũng biết giá trị của chúng là bao nhiêu số 0 và dùng đơn vị tiền gì để nói cho đúng.
_ Phu nhân, chúng ta còn hai phút.
_ Ngân Thiên, con chạy chậm thôi.
_ Phu nhân, con xin lỗi, trễ mất rồi.
Song, chiếc xe chạy với vận tốc kinh hoàng phanh ngay trước biệt thự của... Lâm gia. Nó nhìn hai chữ Lâm Gia mà chợt kinh ngạc tột độ, sao nó có thể quên mất hôm nay nhà Thiên Tự có tiệc.
Cả hai vừa bước vào đã thu hút toàn bộ ánh mắt của quan khách, vài tiếng xì xầm vang lên :
_ Hạ phu nhân và Ngô tiểu thư đi cùng nhau sao ?
_ Trông họ giống mẹ chồng con dâu vậy ?
_ Hạ Tuyết Mai đó sao, trông như đang hồi xuân ấy ?
Một ánh nhìn lạnh lẽo phóng về phía nó, đôi bàn tay siết chặt lại như muốn ăn tươi nuốt sống bóng người kia. Mà không chỉ một, ở góc khác cũng có một đôi mắt tương tự, chỉ là, nó nguy hiểm hơn bội phần.
Đa số các công tử, tiểu thư đều vây quanh nó, những nụ cười giả tạo nhưng nó lại băng lãnh với tất cả, tạo một bức tường không thể nào phá vỡ được. Mấy cô tiểu thư cho rằng nó chảnh nên bĩu môi đi nơi khác, còn mấy công tử vẫn ve vãn vì thấy cô gái như vậy rất thú vị. Nhưng ngay sau đó họ lần lượt tản đi khi một bóng người xuất hiện, Lâm Thiên Tự. Cốc rượu trong tay nó khẽ lay động, tựa như ánh mắt của nó bây giờ. Có đôi phần lo lắng, bàn tay khẽ cầm chiếc cốc thật chặt. môi nở nụ cười :
_ Chào Ngô tiểu thư. - cậu cất tiếng chào, tưởng chừng như vô cùng xa lạ, nó cũng không thua kém gì, ngược lại còn gấp bội phần :

_ Hân hạnh được gặp, Lâm Thiếu Gia.
"Hân hạnh được gặp ???" Khóe môi Thiên Tự hơi giật giật , cậu những tưởng nó sẽ lo lắng khi gặp cậu ở đây, nào ngờ.... đối đáp rất hay :
_ Tôi mời tiểu thư đây một ly được chứ ?
_ Cảm ơn Lâm Thiếu.
Hai cốc rượu khẽ chạm, nó nhấp một ngụm Gin có đá, hơi lạnh lẫn cay khiến cổ họng hơi dịu đi cái cảm giác chát đắng nào đó.
_ Ngô tiểu thư, tôi có thể mạn phép hỏi một câu không ?
_ Lâm Thiếu không cần khách sáo.
_ Tại sao tiểu thư lại đi cùng Hạ phu nhân vậy ? - cậu lắc nhẹ chất lỏng trong ly, vì là tiệc đứng nên khi nó mang cao gót dù rất thấp nhưng vẫn nhỉnh hơn cậu một chút, lại liếc thấy nó đang mặc váy càng không dời ánh mắt đi.
Nó nhếch môi, đôi mắt hơi nheo lại, ẩn chứa ý cười, liếc nhìn góc tối nào đó của bữa tiệc, phun ra vài chữ trầm thấp :
_ Nghĩa vụ con dâu thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui