Nó nhíu mày, tay túm nhẹ cổ áo cậu bé nhấc lên thật dễ dàng ( chị là supper man chắc luôn ), âm giọng ngày càng lạnh lẽo, ánh mắt phẳng lặng không thể hiểu được nó như thế nào :
_ Nói, làm sao ngươi biết được chuyện đó, ngươi là người của ai sai đến ? NÓI !
Bị nó túm lấy cổ áo, tuy khá lỏng nhưng cũng đủ khiến cậu bé cảm thấy đau đớn, cậu khóc giọng yếu ớt giải thích cho nó hiểu :
_ Cậu nói gì vậy, tớ không hiểu? ...Tớ..ặc.. có khả năng cảm nhận được... người khác giới. Khi gặp cậu, tim tớ đập loạn hồi, hơi thở khá...khó khăn nên tớ biết chắc cậu là con gái.
Cạch
Nó hơi nghi ngờ nhưng tay lại rút ra khẩu Glock chĩa thẳng vào thái dương cậu bé, ánh mắt trở nên lãnh đạm vô cùng.
_ Ngươi nói nghe dễ tin thật nhỉ, khả năng cảm nhận người khác giới ? Mang cái bản năng đó của ngươi xuống địa ngục đi. - xấp tranh vẽ trong tay cậu nhóc rơi xuống, nước mắt rơi nhiều hơn vì bị ánh mắt của nó hù cho sợ, tiếp tục giải thích, chất giọng nhỏ nhắn đẫm lệ khiến người khác dễ mủi lòng tất nhiên là nó cũng không ngoại lệ.
_ Tớ.. nói..Th..thật mà, tớ không phải người xấu hức hức, tớ không muốn xuống địa ngục đâu hức hức.. tớ sợ ma lắm..
Nó có vẻ đã tin lời cậu bé, tay buông cậu ra nhưng ánh mắt vẫn lạnh tựa băng :
_ Tạm tha cho ngươi lần này. - nó chợt nhìn thấy xấp tranh vẽ của cậu bé, tay chậm rãi nhặt lên. Về cậu nhóc, được buông, cậu ho sặc sụa nước mắt cũng đã khô, nhìn thấy khẩu súng đang được buông lỏng, cậu nhanh tay chụp lấy rồi cười reo thích thú :
_ Woa, cái này đẹp thật đấy, giống như đồ thật vậy ? Thích quá !
Cậu thích thú chĩa thẳng nòng súng vào đầu mình như nó đã làm hồi nãy ( áaaa, đừng chơi ngu ), đặc biệt là ngón trỏ đang đặt vào ngay cò súng. Nó bị phân tâm khi nghe thấy tiếng cười, liền quay lại nhìn cậu, đã thấy cậu đang chuẩn bị bóp cò, tay vẫn cầm lấy xấp tranh lao đến dùng vai đỡ vì căn bản cậu bé đã bóp cò.
_ Đoàng......
Nghe thấy tiếng súng, mọi người ùa ra, giữa bãi cỏ xanh mướt, hai thân ảnh nhỏ nhắn đang lăn dài xuống, một chiếc áo trắng đẫm màu đỏ tươi, gương mặt tinh nghịch ướt nước mắt và... một xấp tranh vẽ. Trên bức tranh đó, hình ảnh một cậu bé tuấn tú ngồi bên ánh hoàng hôn, đôi mắt buồn xa xăm nhưng đôi môi lại đang mỉm cười, dường như cả ánh hoàng hôn kia cũng không thể đẹp hơn nụ cười ấy. Và rồi, một màu đỏ phủ lấy bức tranh, màu của máu.
------------------
Lần đó, vai của nó bị thương nặng, không thể cử động suốt một tháng, ngưng lí do khiến nó đau đầu nhất là tại sao nó lại đỡ viên đạn đó cho cậu. Vì bức tranh đó chăng ? Hay vì, giữa nó và cậu bé này đang nảy sinh một mối quan hệ ?
_ Nhất Thiên, cậu ăn cái này đi.
Cậu đưa vào miệng nó một viên sô cô la, nó toan cầm lấy thì cậu nhóc đã nhanh tay đánh viên kẹo sang nơi khác, chu môi hồng:
_ Tớ muốn đút cho cậu ăn, tay cậu như thế thỉnh làm sao ăn được.
Nó miễn cưỡng, há miệng ra cho cậu đưa vào, xong lại quay mặt đi nơi khác. Cậu bé chống cùi chỏ lên thành giường, hai tay nhỏ nhắn đỡ lấy khuôn mặt đáng yêu :
_ Cậu những lúc thế này thật dễ thương. ( còn nhỏ mà biết tán gái rồi, chậc chậc )
Nó quay lưng lại, tay vớ lấy trái táo trong gỉo ném thẳng vào đầu cậu, nhưng do ném bằng tay trái nên khá là nhẹ, dù vậy vẫn khiến cậu sưng một cục.
_ Oa oa, cậu ném tớ, tớ giận cậu luôn. - cậu khóc ùm lên, tay ôm lấy đầu , tưởng nó sẽ xin lỗi ai ngờ nó lấy chăn phủ kín, nói vọng ra hai từ :
_ Cứ việc. - ngắn gọn, súc tích -.-
Và buổi sáng hôm ấy, có một đứa trẻ làm rối tung cả bệnh viện lên, một đứa trẻ khác không thể ngủ được vì hai má liên tục ửng hồng. Cậu bé đó là Lâm Thiên Tự.
Một tháng sau.....
Nó và Thiên Tự đi chơi cùng hai gia đình Ngô - Lâm, một chuyến dư lịch có máu và nước mắt.
Đặc biệt hơn, nó biết được Thiên Tự có em trai là Thiên Hoàng và người em trai đó muốn giết chết anh trai mình.
Buổi trưa, lúc cậu đang say ngủ, Thiên Hoàng lấp ló phía sau, tay mang theo một chiếc dao sắc lẻm. Ánh mắt cậu ta ánh lên tia khát máu, câm thù sâu sắc. Cậu đã ghét Thiên Tự từ lúc biết nhận thức, cùng là anh em sinh đôi mà Tự vừa là cháu đích tôn vừa thừa kế 70 % tài sản kếch xù. Còn cậu, chỉ sinh ra sau ba giây mà lại bị bỏ rơi sang một bên, IQ cao, thành thạo mọi vũ khí, máy móc, tài năng thiên bẩm, tên anh trai này thì được gì, IQ 67, ngốc không chịu được, ngoài vẽ vời ra, không có bất cứ một tài năng nào. Thiên Hoàng này mà lại chịu thua một tên bất tài như vậy sao ? Không bao giờ có chuyện đó.
_ Bẩn thỉu hơn ta tưởng, ngươi ngoài cách giết anh trai mình ra không còn việc gì khác để làm sao ?
Chất giọng đều đều, lạnh lẽo vang lên, cậu quay lại, nó đứng dựa cửa, hai tay đút túi vô cùng ngạo mạn. Khó có thể tưởng tượng đó là khí chất của một đứa trẻ lớp hai. Cậu nắm chặt con dao trong tay, nó chính là yếu tố quan trọng mà thù hận cậu dành cho Thiên Tự ngày càng sâu sắc.
Khác với khả năng ngoại cảm của Tự, Hoàng rất nhạy bén đối với nó, việc biết nó là con gái mất gần một tháng cậu mới tìm ra được. Khí chất cao ngạo, ngũ quan dù nam hay nữ vẫn đắm say lòng người. IQ cũng cao bằng cậu, hàn khí bức người. Cậu - Lâm Thiên Hoàng này đã thích nó hơn ai hết, nhưng người cậu căm thù nhất - Lâm Thiên Tự đã là đối tượng của nó. Vì vậy, cậu cũng muốn giết chết Tự, sau khi Tự chết, cậu chắc chắn sẽ có tất cả, kể cả nó.
_ Sao ? Cậu không còn lời gì chối tội sao ? - nó nhếch môi, từng bước chậm rãi tiến gần đến, Thiên Hoàng không đáp lại, việc cậu cần làm bây giờ là giết chết con người đang ngủ kia, hay đúng hơn là cho Tự ngủ thiên thu. Hoàng bước gần đến, lưỡi dao sắc lẻm giơ lên không trung giáng thẳng xuống, nó lao đến hất tay cậu, dùng chân đạp cậu ra xa, âm thanh tuy lớn nhưng không đủ khiến con sâu ngủ kia thức dậy.
Nó cúi người toan nhặt con dao thì Hoàng lao tới, nhanh tay nhặt, nó bật ra phía sau thì đụng trúng chiếc bàn thủy tinh, một vết rách khá dài ở mu bàn tay. Nó không tỏ ra đau đớn gì, tiếp tục lùi ra sau né cậu, lưỡi dao sắc lẻm vẫn được giấu ở sau lưng. Hoàng thừa biết nó sẽ không động thủ khi đang cố giữ con dao kia, cậu làm động tác giả nhanh chóng ghì nó ra ghế sô pha, rốt cuộc thì lưỡi dao cũng xuất hiện.
_ Tốt nhất thì cậu nên để tôi giết tên khốn đó. Sau khi xong, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho, kể cả sinh mạng của tôi ( má ơi, học sinh lớp hai ).
Nó lặng nhìn Hoàng, gương mặt tựa Thiên Tự nhưng ánh mắt lại khác nhau một trời một vực.
_ Tuyệt đối không, nếu muốn giết Thiên Tự, bước qua xác tôi đã.
Đồng tử Hoàng co lại, cậu muốn giết nó ngay tức khắc, cậu một tay giữ nó, tay còn lại chộp lấy con dao, nó nhanh nhẹn tránh né, nhưng vì dưới cơ nên chóng bị cướp dao. Nó vươn tay thúc một phát vào bụng Hoàng, cướp dao lại bị sượt một nhát ngay vai, máu tuôn ra thấm vào sô pha. Tay nắm chặt cổ tay Hoàng, vô tình lưỡi dao bật ngược trở lại đâm thẳng vào ngực phải của Thiên Hoàng. Sự vô tình lớn nhất là không biết trời xui đất khiến thế nài mà TỰ lại tỉnh dậy ngay lúc này, cậu chớp chớp mắt, rồi chạy vụt tới đỡ lấy Thiên Hoàng. Mắt không biết từ lúc nào đã chan hòa nước, nó ngồi đó, hai tay đẫm máu của nó và Thiên Hoàng, một màu đỏ đáng sợ. Nhìn Thiên Hoàng nằm giữa vũng máu, đôi mắt nhắm nghiền, nó thoáng giật mình, Nó Đã Giết Người.
_ Cậu hức...hức.. tại sao cậu lại giet..em ấy, tại sao lại giết em trai của tôi ? - Tự khóc òa lên, tay ôm ghì lấy em trai, lên tiếng trách móc nó, ánh mắt ngây thơ bỗng hóa thùng hận, cậu ghét bỏ nó, cậu và nó trở thành kẻ thù.
_ Ngô Nhất Thiên, cậu biến đi, biến ngay, tồi và cậu không hề quen biết nhau. Đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không chính tay tôi sẽ giết cậu.
Nó đứng ở đó, không hề lên tiếng, nhưng từng câu từng chữ như cả tấn muối đổ lên tim nó. Cậu - người đã cho nó nụ cười, làm nó hiểu thế nào là bạn, mang đến ấm áp cho trái tim tựa băng của nó. Cậu - người mà nó đã cứu không biết bao nhiêu lần, khi Hoàng bỏ thuốc độc vào nước uống cậu, nó đã tự mình uống hết. Khi cậu bị đẩy xuống hồ bơi, nó thà rơi xuống mà đẩy cậu lên bờ. KHi cậu suýt bị xe hơi tông phải, chính nó đã liều mình nhảy đến chắn. Khi cậu bị nhốt vào căn phòng có khí gas, nó đưa bộ lọc khí của mình cho cậu. Khi cậu bị rắn độc cắn, chính nó sơ cứu, hút máu độc ra cho cậu... Và bây giờ, cậu hận nó, cậu sẽ giết chết nó.
_ Cậu..... hức..hức.. biến ngay. Biến Ngay, biến..hức ngay đi mà..hu hu.. - cậu khóc hòa lên, âm giọng van zin bóng, cậu không muốn nó bị bắt, không muốn nó phải ngồi tù. Cậu chỉ là không chịu được khi nhìn thấy nó giết chết em trai mình. Cảm giác đó như băm vụn trái tim bé nhỏ của cậu.
Nó không đáp lại, đồng tử bất chợt co rút mạnh mẽ, khiến nó đau đớn đến nỗi phải quay lưng lại, một giọt nước nóng chảy từ mắt phải của nó xuống, rất âm thầm và chỉ một bên thôi.
Thân ảnh nhỏ nhỏ nhắn rướm máu, loạng choạng bước ra, cánh tay cố tìm lấy điểm tựa mà bước đi. Ngay ngày hôm đó, nó sang Nhật sống biệt tích cùng hồ sơ bệnh án : Đồng tử thương tật, giảm 30% thị lực mãi mãi.
Một bi kịch đẫm máu.
Haiz, 1945 chữ nhé !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...