Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ
Tô Vân Nhi cảm nhận được một loại bất lực vô cùng sâu sắc, đột nhiên cô ấy lại thấy đồng cảm với Lệ Đình Nam.
Nếu như cô ấy đoán không lầm thì ít nhất trong lòng Lệ Đình Nam đã có Hứa Nhược Phi rồi.
Hơn nữa trong lòng người bạn thân này của cô ấy cũng có thiện cảm với Lệ Đình Nam, nếu không cũng không nói ra chuyện mình muốn bao nuôi anh ta gì gì đó với lời lẽ hùng hồn sau khi say rượu như vậy.
Nhưng mà...!
Tô Vân Nhi ngước mắt nhìn thoáng qua đôi mắt vô tội của Hứa Nhược Phi thì chỉ biết lấy tay đỡ trán.
Ai mà ngờ hết lần này tới lần khác Hứa Nhược Phi lại ngu ngơ ở phương diện này như vậy đâu, căn bản không hề phát hiện ra Lệ Đình Nam có gì đặc biệt với cô.
Tô Vân Nhi nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Nhược Phi: "Cục cưng của tớ ơi, chuẩn bị lên máy bay thôi."
Hứa Nhược Phi nhìn Tô Vân Nhi với ánh mắt đầy khó hiểu, chẳng lẽ vừa rồi cô đã trả lời sai rồi sao?
Cô đã nói một câu mạo phạm như vậy lại không bị đuổi việc, ngoại trừ việc cô vẫn còn có ích cho tập đoàn Lệ thị thì còn lý do nào khác nữa đâu.
Sau khi lên máy bay, Hứa Nhược Phi thay một bộ đồ ngủ như trước rồi tẩy trang trên mặt, xé bao bì của bịt mắt đưa cho Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy, sau đó cũng đeo bịt mắt lên và bắt đầu nghỉ ngơi.
Lúc Hứa Nhược Phi tháo bịt mắt ra thì đã là ngày thứ hai ở Lâm Xuyên rồi.
Hứa Nhược Phi nhìn thoáng qua giờ trên đồng hồ đeo tay, còn khoảng một tiếng nữa máy bay mới hạ cánh.
Thời tiết bên ngoài cửa sổ có vẻ không tốt lắm, trong không khí cũng có chút sương mù.
Hứa Nhược Phi mở cửa phòng mình ra đi tới phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ cửa: "Vân Nhi, cậu đã thức chưa? Còn một tiếng nữa là chúng ta sẽ tới Lâm Xuyên rồi đó."
Giọng nói của Tô Vân Nhi từ trong phòng vang lên: "Dậy rồi dậy rồi, tớ đang trang điểm, không phải lát nữa có người tới đón sao?"
Hứa Nhược Phi coi như không có nghe thấy tiếng trêu chọc của cô bạn thân, trở về phòng của mình và thay một bộ quần áo thoải mái.
Ngày hôm nay, thời tiết bên ngoài cũng không quá ấm áp.
Hứa Nhược Phi suy nghĩ một chút liền khoác thêm một chiếc áo len mỏng, sau khi trang điểm nhẹ nhàng thì khẽ búi mái tóc đen dài ra sau đầu, tóc mai hai bên lại rũ xuống vài sợi.
Cô nhìn mình trong gương rồi mím môi một cái, trường hợp bình thường nếu không có xã giao thì không cần phải trịnh trọng như vậy, nhưng tại sao cô lại luôn cảm thấy chỉ trang điểm nhẹ nhàng thì khó có thể che giấu sự mệt mỏi rã rời khi ngồi máy bay thời gian dài chứ?
Hứa Nhược Phi thoáng giật mình trong giây lát, có phải cô đang suy nghĩ về cái nhìn của Lệ Đình Nam không? Thế mà cô lại để tâm tới cách nhìn của người đàn ông khác sao?
Bàn tay đang thoa son môi của Hứa Nhược Phi hơi dừng lại một chút.
Sau khi suy giây lát, cuối cùng cô vẫn không lau lớp son màu nhạt trên môi, tiếp đó thu dọn đồ trang điểm vào trong túi và cất vào trong va li.
Hứa Nhược Phi đi đến cạnh giường vỗ về hai bạn nhỏ đáng yêu đang ngủ say trên giường.
"Đã đến lúc nên thức dậy rồi, chúng ta về nhà nào." Âm thanh mềm mại của người phụ nữ vừa giống đang nói với con mình lại giống như đang tự nhủ với lòng vậy.
Sân bay quốc tế lớn nhất ở Lâm Xuyên.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, bầu trời đã bắt đầu có gió nhẹ.
Lệ Đình Nam đang tựa lưng trên ghế salon bên trong phòng chờ VIP, anh từ từ nhắm mắt lặng lẽ nghỉ ngơi.
Lý An ở bên cạnh im lặng không dám gây ra tiếng động..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...