"Tổng, tổng giám đốc Lệ, có chuyện gì vậy ạ, sao anh lại đến đây?"
Cô ấy không nghe Anna nói là có tổng giám đốc công ty đến giám sát công việc!
Bây giờ áp lực còn tăng cao hơn nữa, phải làm sao đây chứ!
Lệ Đình Nam cau mày và đi vào phòng.
Sau khi tìm kiếm xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu.
“Anna đâu?” Lệ Đình Nam hỏi.
Phạm Thiên Thanh sững sờ một lúc, tại sao Tổng giám đốc Lệ lại hỏi về Anna khi anh mới đến chứ?
Những tin đồn trong công ty là đúng sự thật, phải không?
Hình như cô ấy vừa phát hiện được một tin động trời rồi đây!
“Dạ thưa tổng giám đốc Lệ, quản lý An nói đi ra ngoài hóng gió một lát, có lẽ một lát nữa cô ấy sẽ về!” Phạm Thiên Thanh lo lắng đáp.
Lệ Đình Nam cả kinh, đè nén không dám nói ra chút nào.
Giám đốc An, cô mau về đi! Ở với Tổng giám đốc Lệ nữa, chắc cô ngạt thở chết mất!
Tâm tình trong mắt Lệ Đình Nam không có mấy thay đổi, dựa vào ghế sô pha liếc mắt nhìn Phạm Thiên Thanh: "Cô tiếp tục chuẩn bị đi.
"
Hàm ý trong câu nói đó là đừng quan tâm đến anh làm gì.
Phạm Thiên Thanh: "! "
Tổng giám đốc Lệ, anh cứ ở trong phòng thế này, cô ấy nhất định sẽ bị ngộp thở chết mất thôi!
Vài phút sau, cửa phòng được đẩy ra.
Hứa Nhược Phi cầm hai lon nước lạnh trên tay.
Phạm Thiên Thanh lúc trước nói cho Hứa Nhược Phi biết là cô ấy hơi lo lắng, Hứa Nhược Phi nghĩ về điều đó và đi mua hai chai đồ uống lạnh từ máy bán hàng tự động.
"Tổng giám đốc Lệ, sao anh lại ở đây? Tôi không nói là được rồi! "
Cuộc trò chuyện được nửa chừng, Hứa Nhược Phi nuốt ngược vào bụng.
Phạm Thiên Thanh ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô một cách kỳ lạ.
Thật may là mình đã không nói ra.
Hứa Nhược Phi đưa đồ uống cho Phạm Thiên Thanh, trong lòng cô vui mừng.
Lệ Đình Nam không hề nhìn lên, anh nói một cách thản nhiên: "Đến xem nhân viên của tôi có đang “mò cá” không.
"
Phạm Thiên Thanh đứng dậy khỏi ghế: "Không, không! Đừng lo, tổng giám đốc Lệ, tôi tuyệt đối chưa bao giờ “mò cá”! Tôi nhất định phải giành lấy danh dự cho công ty!"
Hứa Nhược Phi: "! "
Lệ Đình Nam: "! "
Hứa Nhược Phi liếc Lệ Đình Nam một cách trống rỗng.
Có ông chủ nào như anh không vậy? Nhìn xe đã dọa Phạm Thiên Thanh sợ đến mức nào rồi kìa!
Khóe môi Lệ Đình Nam khẽ cong lên.
Khi Hứa Nhược Phi vừa rồi nhìn anh, ánh mắt cô hoàn toàn là đang trách anh.
Cảm giác trông giống như một con hổ cái bảo vệ đàn con nhỏ của mình.
Anh nhớ rằng Phạm Thiên Thanh trước đã có mâu thuẫn với cô ấy, không phải sao? Nhưng sao bây giờ lại bắt đầu bảo vệ cô ấy rồi?
"Thiên Thanh, tổng giám đốc Lệ không nó cô.
Cô có thể yên tâm ở đây chuẩn bị, không cần để ý đến anh ấy đâu.
"
Sau khi Hứa Nhược Phi nói xong, cô ra hiệu với Lệ Đình Nam để anh đi ra ngoài với mình.
Lệ Đình Nam giả vờ không hiểu: "Trợ lý An, mắt của cô không được thoải mái sao?"
Hứa Nhược Phi cười mà như không cười, mắt cô có chỗ nào khó chịu vậy chứ?
Hứa Nhược Phi đi đến bên người đàn ông, trịch thượng nhìn anh, sau đó chủ động nắm lấy tay Lệ Đình Nam, hạ giọng: "Tổng giám đốc Lệ, ra ngoài với tôi.
"
Dường như có một tia lửa trong đôi mắt mờ của người phụ nữ, thấy Lệ Đình Nam vẫn chưa đi cùng cô, cô liền đến chỗ sô pha kéo người đi ra ngoài luôn rồi.
Lệ Đình Nam khóe môi cong nhẹ, anh không ngại thỏa mãn yêu cầu nhỏ của cô.
“Được.
” Lệ Đình Nam nghiêm nghị nói, đứng dậy, để Hứa Nhược Phi nắm tay, bước nhanh ra khỏi phòng.
Phạm Thiên Thanh, người đã chứng kiến mọi chuyện đến đơ cả người.
Vừa rồi cô ấy nhìn thấy gì vậy?
Trong công ty có một tổng giám đốc Lệ lạnh lùng nghiêm khắc, không ngờ lại chịu nghe lời đi ra ngoài với Anna, ngoan ngoãn như vậy?
Thậm chí không một lời nào?
Cô ấy có phải đã biết được bí mật gì quan trọng của công ty rồi không?
Phạm Thiên Thanh giật lấy điện thoại và gửi tin nhắn zalo, đến nhóm zalo của bộ phận điều chế nước hoa.
"Tin lớn! Tôi đã tận mắt chứng kiến quản lý An của chúng ta thực sự đã trực tiếp nắm tay tổng giám đốc Lệ và yêu cầu tổng giám đốc Lệ đi cùng cô ấy ra ngoài!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...