Nhịp tim Hứa Nhược Phi vừa nãy có hơi nhanh.
Lệ Đình Nam cầm cổ tay kia của cô lại, nhiệt độ nóng bỏng.
Nhiệt độ nóng hổi truyền đến da cô, lại truyền vào trong lòng cô.
Thình thịch…
Nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Hứa Nhược Phi thậm chí không dám hít thở, sợ Lệ Đình Nam phát hiện nhịp tim mình quá nhanh.
Bầu không khí tươi đẹp lại bị một giọng đàn ông xa lạ đột nhiên ngắt quãng.
Người đàn ông kia cất tiếng trêu đùa, sau khi nhìn rõ động tác của Hứa Nhược Phi và Lệ Đình Nam, anh ta lại “sặc” một tiếng, cầm hòm thuốc chữa bệnh trong tay nặng nề để lên bàn.
“Không phải nói sốt cao soa? Tôi thấy anh rất có sức lực mà, còn có thể ở đây chơ trò mập mờ gì với nữ trợ lý nữa.
”
Con mắt người đến hẹp dài, sau khi nhìn rõ gương mặt Hứa Nhược Phi, trong ánh mắt loé lên một tia đùa cợt.
Hứa Nhược Phi kịp phản ứng, người đàn ông xa lạ trước mắt là bác sĩ riêng của Lệ Đình Nam.
Ánh mắt liếc về phía Lệ Đình Nam, lông mày người đàn ông có hơi tăm tối, dường nhiên bất mãn với người đột nhiên xuất hiện.
Hứa Nhược Phi lặng lẽ muốn rút tay lại.
Lần này Lệ Đình Nam không dùng sức nữa, Hứa Nhược Phi thuận lợi vô cùng rút tay về rồi thả lỏng bên người.
“Tổng giám đốc Lệ, bác sĩ tới rồi thì tôi đi đây.
” Giọng nói Hứa Nhược Phi dịu dàng.
Trực giác của cô cho cô biết cô không thích người đàn ông ở trước mắt.
Không có bất cứ lý do gì.
Dù gương mặt người đàn ông trước mặt cũng không tệ lắm, dưới một thân áo vest màu trắng bạc có thể thấy được thân hình không thua người mẫu.
“Ở lại.
” Giọng nói Lệ Đình Nam chìm xuống: “Cô tới trước ghế sô pha nghỉ ngơi đi.
”
Nói xong, anh cầm máy tính bảng trong tay để lên giường, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa ra vào: “Nhiệt độ cơ thể ba mươi tám độ hai, giúp tôi lấy chút thuốc hạ sốt đi.
”
Bác sĩ đi đến bên giường, sau khi ngay trước mặt Hứa Nhược Phi, không hề để ý kiểm tra nhiệt độ cơ thể Lệ Đình Nam xong thì trêu đùa một tiếng.
“Sốt cao, uống thuốc hạ sốt thì ngày mai anh cũng không thể tham gia diễn đàn kinh tế tổ chức ở Lâm Xuyên.
”
Nói xong, ánh mắt anh ta liếc về phía Hứa Nhược Phi ngồi trên ghế sô pha, vẫn cảnh giác anh ta.
Ánh mắt Hứa Nhược Phi nhìn vào ánh mắt anh ta, vô cùng cảnh giác.
Giống như một giây sau anh ta sẽ làm chuyện bất lợi gì với Lệ Đình Nam vậy.
Tên bác sĩ tư nhân này không thèm để ý việc dò xét của Hứa Nhược Phi chút nào, anh ta thoải mái nhét mấy hộp thuốc hạ sốt vào trên bàn ở mép giường, không khách khí dặn dò Hứa Nhược Phi: “Trợ lý nhỏ, mạng tổng giám đốc Lệ các cô đều ở trong tay cô, ngày mai anh ta có thể có mặt ở diễn đàn kinh tế Lâm Xuyên không phải xem cô rồi.
”
Hứa Nhược Phi im lặng một lát, sự cảnh giác trong đáy mắt vẫn chưa biến mất.
Gọi ai là trợ lý nhỏ đấy, lỗ mãng muốn chết.
“Nhiều thuốc như vậy? Bác sĩ, anh sẽ không phải muốn tổng giám đốc Lệ chúng tôi chết vì uống thuốc chứ?” Hứa Nhược Phi đứng dậy, cầm lấy sách hướng dẫn thuốc hạ sốt xem một chút, cảm thấy cạn lời.
Lệ Đình Nam cười nhạo: “Anh ta không có lá gan này.
”
“Trợ lý nhỏ, cô cũng nghe rồi? Tôi không có lá gan để tổng giám đốc Lệ các cô chết.
” Bác sĩ nói xong, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai Hứa Nhược Phi: “Tôi thấy gương mặt cô cũng không giống kiểu Lệ Đình Nam trước kia thích, sao anh ta đổi tính rồi?” Vậy mà bắt đầu trêu chọc nữ trợ lý?”
Hứa Nhược Phi nhếch môi, lặng lẽ hất cánh tay người đàn ông ra, khẽ cau mày.
“Quý ông này, tôi không quen anh.
” Hứa Nhược Phi mở miệng.
“Thẩm Dã.
” Lệ Đình Nam đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt nồng đậm vẻ mệt mỏi của anh hiện lên tia lạnh lùng.
Dường như đang cảnh cáo Thẩm Dã đừng nói nhảm nữa.
“Được rồi, dù sao xem ra một lát anh cũng không chết được, còn có người đàng hầu hạ bên cạnh, quá thoải mái.
”
Thẩm Dã thu dọn đồ xong, lúc rời khỏi, anh ta đi lướt qua người Hứa Nhược Phi thì ngừng bước.
Trong tay Hứa Nhược Phi bưng một ly nước nóng, đang chuẩn bị dựa theo lời dặn của bác sĩ giám sát Lệ Đình Nam uống thuốc.
“Bác sĩ Thẩm còn có chuyện gì sao?” Ánh mắt Hứa Nhược Phi khẽ nhấc lên, im hơi lặng tiếng.
Cô vô ý thức cảm thấy bác sĩ Thẩm trước mắt và Lệ Đình Nam có nguồn gốc rất sâu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...