Lý An đẩy cửa phòng họp ra, bị áp suất thấp trong phòng họp dọa cho sợ.
Cậu ta không hề thay thay đổi sắc mặt, đi đến bên cạnh Lệ Đình Nam.
“Tổng giám đốc Lệ, bà cụ Lệ tới, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ dành cho khách quý: Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lệ Đình Nam cuối cùng cũng giãn ra một chút.
Sao bà nội lại đến vào lúc này?
Lông mày của Lệ Đình Nam hơi co lại một chút, mấy giây sau, bờ môi mỏng của anh mới khẽ mở, phun ra một câu: “Tôi biết rồi”
Đột nhiên, ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua đám người bên trong phòng họp: “Tan họp..”
Ngón tay thon dài cầm lấy văn kiện của hội nghị trên bàn, sải đôi chân dài đi về phía phòng nghỉ dành cho khách quý.
Bà cụ Lệ là người duy nhất ở nhà họ Lệ có thể khiến Lệ Đình Nam cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp.
Mặc dù bà Lệ là mẹ đẻ của anh, nhưng hai người chưa từng có gì qua lại, tình cảm rất mờ nhạt.
Bà cụ Lệ thì khác.
Làm bà nội của Lệ Đình Nam, bà hết sức quan tâm đến Lệ Đình Nam, bao gồm cả chứng mất ngủ của anh cũng là bà cụ Lệ đích thân đi làm.
Nếu như lúc này có nhân viên khác của Lệ thị ở đây, nhất định sẽ bị tổng giám đốc Lệ của bọn họ hù dọa.
“Bà nội” Giọng nói của Lệ Đình Nam ôn hòa xuống một chút, anh đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, nhìn thấy bà cụ đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha, mỉm cười nói: “Sao bà lại đến đây?”
Không cần nói đến những người khác, đến ngay cả Lý An cũng không quen nhìn Lệ Đình Nam như vậy.
Lệ lão phu nhân nhìn thấy Lệ Đình Nam, sự nghiêm túc khi nói chuyện với thư ký lúc nãy trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Bà vui vẻ hòa nhã đứng dậy, nắm lấy tay của Lệ Đình Nam, nói giọng oán trách: “Bà nội không đến, cháu cũng không biết đường về nhà thăm hay sao?”
Lệ Đình Nam cười hờ hững, đỡ Lệ lão phu nhân ngồi xuống ghế sô pha: “Công ty bận mải, cuối tuần này cháu sẽ về thăm bà”
Lệ Đình Nam nhìn lướt qua Lý An: “Rót hai ly trà” Sau đó anh nhìn Lệ lão phu nhân: “Bà nội nhớ cháu thì gọi điện thoại, cháu sẽ về mà, bà việc gì phải tự mình đến”
“Số lần bà gọi đến cho cháu còn ít sao? Mỗi lần gọi điện cho cháu, cháu đều tắt máy, nói bận việc công ty.
Công việc có bận rộn đi chăng nữa, cũng không được quên bà nội chứ” Lệ lão phu nhân võ nhẹ lên tay Lệ Đình Nam, sau khi để thư ký của mình rời đi, mới nói: “Lúc nấy bà nghe thấy trợ lý của cháu nói, cháu mới tuyển một trợ lý mới à?”
Lệ Đình Nam liếc Lý An một cái.
Đúng lúc Lý An bưng trà vào, bị Lệ Đình Nam liếc một cái, suýt chút nữa thì đánh đổ chén trà.
Lệ lão phu nhân khẽ mỉm cười: “Bà nội không tham dự vào hoạt động của công ty, cháu muốn tuyển trợ lý gì gì đó đều là việc của cháu, không cần phải trách trợ lý Lý, là bà bảo cậu ta nói.”
Lý An đem hai chén trà đặt lên bàn, ung dung thản nhiên lau mồ hôi ở hai bên trán.
“Nếu rảnh rỗi thì giới thiệu cho bà nội xem? Nghe nói là một người điều chế nước hoa rất có thiên phú, bà nội dạo này có hơi mất ngủ…
“Cháu biết Đình Nam bình thản nói: “Chờ cô ấy có thời gian, cháu sẽ bảo cô ấy điều chế cho bà nội một lọ nước hoa giúp bà ngủ ngon, bà thấy thế nào?”
Lệ lão phu nhân gật đầu hài lòng.
Bà dạo gân đây băt đâu bị mất ngú.
Chứng mất ngủ của bà không giống với Lệ Đình Nam, Lệ lão phu nhân mất ngủ là vì tuổi tác đã cao, thuốc ngủ bác sĩ kê có tác dụng nhất định, nhưng chỉ cần không uống thuốc thì sẽ mất ngủ.
Nếu như có thể điều chế ra loại nước hoa có hiệu quả làm người ta ngủ ngon, thì không còn gì tốt hơn nữa.
Lệ lão phu nhân sau khi có được lời cam đoan của Lệ Đình Nam, bà yên lòng rồi.
Bà không ở lại tập đoàn Lệ Thị quá lâu, sau khi nói chuyện phiếm với Lệ Đình Nam một lúc, Lệ lão phu nhân liên cùng với thư ký của bà rời khỏi tập đoàn Lệ Thị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...