“Xằng bậy!”
Tướng quân Mali nghe xong càng tức giận.
“Họ đều là quân nhân trẻ xuất sắc nhất của Liên minh ta, họ đều sinh ra và lớn lên ở Liên minh, vẫn luôn trưởng thanh trong quân đội! Trước đây cũng luôn rất nỗ lực chống lại tinh tặc, bảo vệ quốc gia! Sao có thể đột nhiên lại cấu kết với tinh tặc được chứ?”
Thủ trưởng ban chấp hành cũng không ngờ lúc này người đứng ra nói giúp Vệ Thường Khuynh và chiến đội Diệm Ưng, Tề Vân Diên, lại là Tướng quân Mali trước giờ vẫn luôn đối đầu với họ.
Còn Tướng quân Mạt trước đây vẫn luôn ủng hộ họ lại dường như biến thành một người hoàn toàn khác, lại đứng về phía đối lập với họ, chỉ trích họ như vậy.
Ông luôn cảm thấy trong lòng có điểm nghi hoặc gì đó, nhưng lúc này lại không có thời gian để nghĩ kỹ.
“Bất luận thế nào, tôi cũng không ủng hộ để Bành Khố Các đi truy bắt họ, hơn nữa Bành Khố Các bây giờ không nghe theo quân lệnh, tự ý làm chủ, nên hạ lệnh cấm bay với cậu ta trước, đợi sau khi cậu ta bình tĩnh lại hãy nói”
Tướng quân Mạt lại đưa một ngón tay lên, lắc lắc, mỉm cười nói: “Thủ trưởng ban chấp hành câu này nói vậy là không đúng, nếu họ thật sự đến tụ họp với Brien thật thì sao? Đợi sau khi chúng hợp nhất ngược lại giúp Brien tấn công Liên minh thì sao? Như vậy chúng ta sẽ rất bị động.”
Tham mưu trưởng lúc này cũng đã hoàn hồn, tuy trước đó con rể của mình hất mình một cú như vậy, nhưng lúc này ông ta cũng biết rõ bản thân nên đứng về phía của ai.
Ông ta nhìn sang Tướng quân Mạt, nói: “Tôi ủng hộ Tướng quân Mạt. Bọn người Tề Vân Diên bất luận có mục đích gì, phi cơ chung quy cũng là cướp từ chỗ chúng ta? Hành vi này, vốn nên lập tức hạ lệnh truy bắt.”
“Phải đó, phải đó.”
“Câu này đúng lắm, gan của họ cũng to thật, nếu không xử lý, sau này ai ai cũng học theo như vậy, căn cứ phi cơ của quân đội còn ra thể thống gì nữa?”
Thấy đa số mọi người đều đứng về phía Tướng quân Mạt và Tham mưu trưởng, còn lại hai ba người thì rõ ràng bo bo giữ mình chẳng dám nòi gì, Thủ trưởng ban chấp hành và Tướng quân Mali nhìn nhau một cái, thần sắc đều vô cùng khó coi.
Rất rõ ràng, những người này đều đứng về phe Tướng quân Mạt!
Thủ trưởng ban chấp hành lạnh lùng nhìn họ, nói: “Vậy, hành vi vừa rồi của Thiếu tướng Bành, các người đều tán thành và ủng hộ phải không? Đây là doanh trại, đây là bộ chỉ huy, cũng có thể để mặc một mình cậu ta quyết định? Đội viên đội Diệm Ưng không có mệnh lệnh đã xuất chiến, Thiếu tướng Bành không có mệnh lệnh đã đi truy bắt họ, có gì khác biệt?”
“Bây giờ tôi đang ở đây.” Thủ trưởng ban chấp hành tiếp tục nói: “Kiến nghị tạm thời hủy bỏ chức vụ của Thiếu tướng Bành, đồng thời hạ lệnh cấm bay! Còn về Tề Vân Diên và chiến đội Diệm Ưng, tôi kiến nghị, tạm thời cứ đợi xem tình hình rồi hãy quyết định! Nếu họ thật sự đi đánh tinh tặc thì sao? Lúc này chúng ta không nên làm hỏng việc của họ! Liên minh chúng ta nên nhất trí đối ngoại, người của mình có chuyện gì, đợi đánh xong địch bên ngoài hãy đóng cửa giải quyết! Đương nhiên, đây là ý kiến của tôi, quân đội cũng có thể không nghe.”
Nói xong, ông đứng lên, đưa mắt lạnh lùng quét nhìn tất cả mọi người một lượt, đẩy ghế bước ra ngoài.
Lần này, rõ ràng Thủ trưởng ban chấp hành đã nổi giận.
Họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ giận dữ như thế của Thủ trưởng ban chấp hành.
Cũng chưa từng thầy ông ấy cứng rắn như vậy đối với phía quân đội.
Lúc này nếu hoàn toàn không xem lời nói của ông ra gì, họ có thể sẽ đắc tội với ông.
Bất luận thế nào, Thủ trưởng ban chấp hành bây giờ vẫn là thế lực khiến người khác không thể xem thường.
Tướng quân Mali trầm giọng nói: “Lần này, tôi tán thành ý kiến của Thủ trưởng ban chấp hành, lập tức phái người đi ngăn Bành Khố Các lại.”
Tướng quân Mạt nhíu mày, đang định lên tiếng, Tướng quân Mali lập tức nói: “Tướng quân Mạt, nếu ông ngăn cản, đến lúc đó nếu Brien gây ra chuyện gì, trách nhiệm này sẽ do ông gánh, thế nào?”
Nghe thấy ông ta nói vậy, Tướng quân Mạt liền đem những lời phản đối nuốt lại vào trong.
Bất luận thế nào, nếu Tề Vân Diên thật sự đưa bọn người của chiến đội Diệm Ưng phản bội Liên minh, chuyện này cũng không phải trách nhiệm của một mình ông ta.
Nhưng nếu vì ông ta nhất quyết cho người ngăn cản, cuối cùng Liên minh xảy ra chuyện, trách nhiệm sẽ do ông ta gánh vác.
Sau khi cân nhắc, ông ta đương nhiên tạm thời không nói gì.
Tướng quân Mali nhìn ông ta, hừ lạnh một tiếng.
“Người đâu, cho người đi ngăn Thiếu tướng Bành lại!”
Chuyện bên này, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đương nhiên không biết.
“Hướng 10 giờ, có một phi cơ, giao cho em.” Bên tai Tề Tiểu Tô vang lên giọng nói trầm ấm của Vệ Thường Khuynh, lập tức điều chỉnh máy thăm dò của phi cơ, quả nhiên nhìn thấy ở hướng 10 giờ trước mặt cô, phía sau một tinh thạch cực lớn lộ ra một cái đầu phi cơ màu lam nhọn hoắc.
Vì phi cơ của đối phương có màu xanh gần trùng với màu của bầu trời, nếu không chú ý quan sát kỹ, sẽ rất khó phát hiện.
Nhưng cho dù có phát hiện, muốn nhanh chóng bắn hạ đối phương cũng không phải chuyện dễ, vì đối phương mai phục phía sau một tinh thạch cực lớn, ở hướng này không thể tấn công, chỉ có thể đi vòng qua.
Bây giờ phi cơ của họ tuy đã mở chức năng tàng hình, nhưng Hệ thống Tiểu Nhất cũng từng nói, nhân tài và hệ thống thiết bị dưới trướng Brien cũng là hạng nhất đẳng, rất có thể có năng lực phát hiện kiểu tàng hình của họ.
Nếu phi cơ mà cô lái bị phát hiện, đối phương rất có thể sẽ trấn áp cô trên mặt kỹ năng. Dù sao cô cũng chỉ là người mới! Nắm bắt được kỹ năng bay là một chuyện, nhưng ứng phó khi chiến đấu lại là một chuyện khác!
Nhưng, Vệ Thường Khuynh vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp giao một nhiệm vụ cho cô.
“Phía sau phi cơ này còn có năm phi cơ khác, chúng ta cần em tiêu diệt một phi cơ đồng thời xuyên qua giành thế thượng phong, hiểu không?”
Vệ Thường Khuynh nói.
“Hiểu!” Hai tay Tề Tiểu Tô siết chặt bánh lái điều khiển, nhìn chằm chằm vào màn hình, đồng thời thầm tính toán trong lòng góc độ xung kích sau khi bay vòng qua đó.
Năm phi cơ phía sau chắc là đội quân mạnh nhất của Brien, thế nên sức chiến đấu cũng mạnh nhất.
Vì thế, Vệ Thường Khuynh mới để dành phi cơ này lại cho cô, anh đưa những người khác dùng tốc độ nhanh nhất bay đến phía trước năm phi cơ đó, bằng không nếu bị chúng phát hiện, e rằng sẽ phải tiến hành một trận ác chiến.
Lúc chiến đấu, thế thượng phong đôi khi chính là nhân tố lớn nhất quyết định thắng bại.
Điểm này, Tề Tiểu Tô cũng biết.
“Ba mươi giây sau hành động.”
Phi cơ bắt đầu đếm ngược.
Tề Tiểu Tô nhìn chăm chăm vào mục tiêu, đồng hồ bấm giây đang chạy như bay.
Đợi lúc đếm đến số không, cô dũng mảnh đẩy tốc độ đến nhanh nhất, tàu Vân Diên như một làn sóng vô hình bay về phía phi cơ mục tiêu.
Không cần nói gì nhiều, cứ trực tiếp làm!
Cô trực tiếp xông về phía phi cơ của đối phương, thậm chí qua màn hình còn có thể nhìn thấy một anh chàng mặc chiến giáp màu lam bên trong buồng lái.
“Bắn!”
“Xông lên!”
Mệnh lệnh của cô và Vệ Thường Khuynh đồng thời vang lên.
Lúc tàu Vân Diên bắn quả pháo chí mạng ra, đồng thời, Vệ Thường Khuynh cũng dẫn theo hai phi cơ khác xông qua bên cạnh cô.
Cùng lúc này, đối phương cũng vì quả pháo mà cô bắn ra phát hiện vị trí của cô, gần như chỉ sau cô một giây, liền liên tục bắn trả.
Hoa lửa vỡ tung trên bầu trời, kẹp theo tiễn pháo trực tiếp bắn thẳng về phía cô.
“Né mau!” Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói.
Tề Tiểu Tô cắn chặt môi dưới, đợi lúc tiễn pháo cách mặt chẳng còn bao xa, mới nghiêng phi cơ sang một bên, lách người tránh đi trong chớp mắt, lúc nhìn thấy đối phương đang định rút lui, ánh mắt của cô nghiêm nghị, dứt khoát lái phi cơ xông về phía đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...