Bà ta nhìn sang Vệ Thường Khuynh, nói: “Dù sao con cũng là con trai của chị gái mẹ, cũng có chút quan hệ huyết thống với mẹ. Lúc đó khi nhìn thấy con ốm yếu, mẹ thật sự rất thương con, mẹ muốn xem con như con ruột của mình để nuôi nấng, không biết con có còn nhớ hay không, lúc con còn nhỏ mẹ cũng đã cố gắng hết sức để chăm sóc cho con, tăng cường thể chất cho con đến tốt nhất, thậm chí vì quá tận tâm với con mà khiến bản thân kiệt sức, có một ngày sẩy chân ngã từ trên lầu xuống, khiến đứa bé trong bụng mẹ...”
Sảy mất.
Ngày hôm đó, bà ta mới biết bản thân đã mang thai.
Đó vốn là sinh mạng nhỏ mà bà ta vô cùng vô cùng mong đợi.
Bà ta kết hôn với Vệ Kiêu đã mấy năm nhưng mãi vẫn chưa có thai, hai người đều đã đến bác sĩ kiểm tra, cả hai đều không có bệnh gì. Bà ta vốn muốn nhờ y học trợ giúp, nhưng Vệ Kiêu thực chất là một người tương đối bảo thủ, rất cổ hủ, ông ta kiên quyết muốn mang thai tự nhiên.
Cuối cùng bà ta cũng đã có thai, nhưng lúc đó vì vấn đề sức khỏe của Vệ Thường Khuynh, không ăn không ngủ chăm sóc anh suốt hai ngày, tinh thần có chút sa sút, ngã từ trên lầu xuống, khiến đứa trẻ bị sảy mất.
Sau khi Vệ Kiêu biết đã rất tức giận.
Ông ta cũng hiểu bà ta chuyên tâm như vậy là vì chăm sóc con trai của chị gái mình, hơn nữa, cũng là con trai của người phụ nữ mà ông ta yêu nhất, trên thực tế ông ta thương Vệ Thường Khuynh vốn không thua kém bà ta, nhưng dù sao đó cũng là đứa con ruột mà bản thân mong ngóng mấy năm qua, giờ lại vì vậy mà bị mất.
Từ sau chuyện đó Vệ Kiêu đã xa cách bà ta rất nhiều.
Sau đó, ông ta bắt đầu chìm đắm vào công việc, một tuần không về nhà, nửa tháng không về nhà, thời gian càng ngày càng dài, thậm chí có lần cả mấy tháng đều ở lì trong phòng thí nghiệm không về nhà.
Sau đó nữa, ông ta đã nghiên cứu ra hệ thống có thể xuyên không gian. Và rồi ông ta đã gặp được người phụ nữ một lần nữa khiến ông ta yêu thương chân tình ở thời cổ đại.
Ông ta oán hận Cẩm Địch đã làm mất đứa trẻ, nhưng vẫn rất thương yêu đứa con của Cẩm Sắt là Vệ Thường Khuynh, xem anh như là con ruột, mà thật ra đó quả thật chính là con trai ruột của ông ta.
Chỉ là ông ta không còn tình cảm với Cẩm Địch nữa. Không, phải nói là trước nay đều chưa từng có tình cảm.
Ngay từ đầu Vệ Kiêu chỉ có cảm giác trách nhiệm với bà ta, thế nên, chuyện đứa con đã cho ông ta một lí do, một lí do để xa lánh bà ta, một lí do để thay lòng.
Ông ta đã bỏ đi, mãi mãi không bao giờ trở lại nữa.
“Tất cả những chuyện này, chẳng nhẽ không phải là lỗi của ông sao? Phương Tấn?” Bà Vệ nghiến răng nghiến lợi nhìn Thủ trưởng ban chấp hành.
“Nếu lúc đó không phải ông đúng lúc gọi cuộc điện thoại đó, nếu không phải ông lợi dụng tình cảm của tôi dành cho ông, muốn bảo tôi gạt Vệ Kiêu, làm cho ông ta hiểu lầm người đêm hôm đó ông ta ngủ cùng là tôi, những chuyện sau này sao có thể xảy ra chứ? Nói cách khác, nếu không phải ngay ban đầu ông khăng khăng bế Cẩm Sắt đi thì những chuyện sau này đã không phải như thế này rồi.
Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất, cùng Vệ Thường Khuynh và Phương Viện Viện, đều cảm thấy như đang nghe một câu chuyện dài mà bản thân khó bề tưởng tượng được.
Câu chuyện rắc rối tràn ngập các tình tiết máu chó.
Hệt như tiểu thuyết.
Nhưng, đó lại thật sự là chuyện xảy ra với họ.
Một bước sai, những bước về sau cũng sẽ sai, có lẽ đó chính là số kiếp của bọn họ.
Nhưng, rốt cuộc bắt đầu sai từ bước nào chứ?
Là ai đã sai?
Tề Tiểu Tô nhìn bà Vệ, chỉ cảm thấy ngũ quan của bà ta bây giờ đều bị thù hận bẻ cong rồi.
Chắc chắn, lúc này bà Vệ đang rất hận Thủ trưởng ban chấp hành.
Tuy ban đầu bà ta rất yêu ông.
Vì tình yêu dành cho ông ta, vì thương ông ta, bà ta đã lựa chọn giúp ông ta theo cách của mình, lừa gạt Vệ Kiêu, kết hôn với ông. Nhưng sau đó bà ta lại yêu Vệ Kiêu, vì mất đi Vệ Kiêu, bà ta cảm thấy tất cả đều là do Phương Tấn gây ra, thế nên bây giờ bà ta hận Phương Tấn.
Còn Phương Tấn, ông đã làm gì?
Ban đầu ông đề nghị bế Cẩm Sắt rời đi là vì thật sự lo lắng cho Cẩm Sắt, hay quả thật như Cẩm Địch nói, ngay từ ban đầu ông ta đã rắp tâm tính kế muốn gây ra một loạt hiểu lầm này?
Cuộc điện thoại mà ông ta gọi cho Cẩm Địch, là suy nghĩ thật sự trong lòng lúc đó, hay vì muốn lợi dụng Cẩm Địch?
“Bất luận nói thế nào, bây giờ xem ra, Thủ trưởng ban chấp hành cũng không giống hạng người nham hiểm như vậy.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Làm sao ông ấy biết, sau cuộc gọi đó, Cẩm Địch lại vì ông ta mà nói dối gạt ngài Vệ chứ?”
Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy Thủ trưởng ban chấp hành nhìn có vẻ không phải hạng người nham hiểm, có lòng dạ sâu xa như vậy.
Nghe bà Vệ chất vấn, Thủ trưởng ban chấp hành đau khổ nhắm nghiền mắt lại.
Ông ra sức lau mặt, dường như làm vậy sẽ giúp bản thân có tinh thần thêm một chút.
Phương Viện Viện không kìm được bước đến gần, ôm lấy cánh tay ông.
“Tôi tin cậu tôi không phải là người như vậy!” Cô ta bĩu môi, nhìn và Vệ nói: “Lúc đó căn bản cậu ấy không có bảo bà đi gạt Vệ Kiêu! Là bản thân bà đã hiểu sai ý của cậu ấy, bà tự nguyện gạt Vệ Kiêu, hơn nữa, sau đó cũng là bà đã níu kéo Vệ Kiêu không cho ông ấy trở về thủ đô của Liên minh, không để ông ấy biết những chân tướng này, đây rõ ràng là sự lựa chọn của bản thân bà, sao lại đổ hết lên người cậu tôi chứ?”
Thủ trưởng ban chấp hành vỗ nhè nhẹ lên cánh tay cô ta.
Bà Vệ cười lạnh nói: “Hơ? Cậu cô? Có vẻ như cô rất tin tưởng ông ta nhỉ, vậy, xem ra cô không biết thân phận thật sự của cô rồi?”
Phương Viện Viện sững sờ.
Cô ta còn thân phận thật sự gì chứ?
“Phải, cho dù bà giận cậu tôi, vậy tại sao lại không cho cậu ấy nuôi nấng tôi chứ? Bây giờ cậu ấy chỉ có một mình tôi là người thân, bà nhất quyết không cho chúng tôi sống với nhau, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
“Vừa rồi tôi đã nói rồi, Vệ Thường Khuynh không thể có được cuộc sống như vậy thì cô dựa vào cái gì mà có được điều đó?” Bà Vệ lạnh lùng trừng cô ta, nói: “Phương Tấn khiến tôi mất đi con ruột của mình, khiến tôi mất chồng, tôi cũng phải khiến ông ta trơ mắt đứng nhìn đứa con gái ruột của mình, nhưng lại không thể ở bên cạnh nó!”
Câu nói này của bà ta lập tức liền khiến tất cả mọi người có mặt tại đó sửng sốt.
Con gái ruột? Ý là sao chứ?
Phương Viện Viện?
Đến cả bản thân Phương Viện Viện cũng sửng sốt, cô ta nhìn bà Vệ với ánh mắt không thể tin nổi, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
“Bà, ý bà nói, nói...”
Có lẽ là vì cảm thấy sự thật này thật sự không thể tưởng tượng nổi, thế nên một câu này nói thế nào cũng không nói xong được.
Bà Vệ lại không cần chờ cô ta nói xong, trực tiếp gật đầu nói: “Không sai! Chính là ý đó! Cô chính là…” Bà ta chỉ về hướng Thủ trưởng ban chấp hành, nói: “Con gái ruột của Phương Tấn! Hơn nữa, cô biết mẹ cô là ai không? Cô không biết phải không?”
“Cẩm Địch! Bà đủ rồi đấy!” Thủ trưởng ban chấp hành tức giận quát một tiếng, khí chất nhã nhặn bị cơn tức giận và đau khổ thay thế.
Thậm chí, Tề Tiểu Tô còn nhìn thấy hai bàn tay của ông cũng đang run lên.
Bà Vệ cười lạnh nhìn ông: “Thế nào, ông cũng biết phải che giấu sao? Ông cũng cảm thấy mất mặt sao? Vậy sao lúc đó ông không nghĩ sẽ có ngày này? Ông muốn giấu nó đến khi nào?”
“Nói cho tôi biết! Tôi có quyền được biết sự thật!” Phương Viện Viện hét lớn một tiếng.
“Viện Viện, chuyện này con không cần phải biết, bây giờ con cũng không có gì là không tốt cả...” Thủ trưởng ban chấp hành giơ tay định vỗ lên vai cô ta, nhưng Phương Viện Viện lại lập tức tránh khỏi ông.
Hành động này của cô ta khiến ông thấy hơi đau lòng.
“Con muốn biết, cậu thật sự có phải là bố ruột của con không? Mẹ con là ai?” Phương Viện Viện nhìn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...