Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Vệ Thường Khuynh cầm tạp dề, nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt sáng rực: “Cô Tề, tôi làm trợ thủ cho cô được chứ?”

Tên này, ai bảo anh có nhiều hoa đào thối cho lắm vào!

“Được, được!”

Tề Tiểu Tô thầm cười lăn lộn trong lòng.

“Hay hai người đợi lát nữa lấy gói sủi cảo đông lạnh từ trong không gian ra mà nấu, ở đây có nhiều dấm rồi, ăn sủi cảo cũng không sợ thiếu dấm. Ngửi thử một cái mà xem, chua lòm lòm.” Hệ thống Tiểu Nhất cười ngất.

Vệ Thường Khuynh: “Câm miệng!”

Tề Tiểu Tô: “Cậu ngậm miệng ngay!”

Hệ thống Tiểu Nhất: “…” Sao lại không cho nó nói.

Phòng bếp được xây theo phong cách mở, ngồi trong phòng khách cũng có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của hai người bọn họ.

Phương Viện Viện cau mày, cô ta nhìn hai người kia, rồi lại nhìn sang Thủ trưởng, trong lòng cảm thấy buồn bực.

Cậu cứ nhìn hai người họ như vậy để làm gì?

Từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy cậu mình có thể ngồi im nhìn người khác nấu cơm, những lúc như thế này chẳng phải cậu nên xem báo chí, đọc tin tức, hoặc xem nội dung công việc ngày mai trên văn phòng sao?

Hơn nữa ánh mắt của cậu cũng rất kỳ lạ.

Giống như là… Rất cảm động, rất xúc động ấy?


Hai người ở trong phòng bếp, một người là Tề Vân Diên, gan to bằng trời, gây thương tích cho lính của Bành Khố Các, cướp súng của hắn, khiến Bành Khố Các tức giận đến mức muốn đào xới ba thước đất để tìm cô ta cho bằng được, thế nhưng dù cậu không có ác cảm gì với cô ta cả thì ít nhất đứng ở góc độ của cậu, cũng sẽ không thích cô gái này chứ?

Còn một người đàn ông khác không biết là ai, hình như là vệ sĩ của Tề Vân Diên?

Nhưng anh ta trông rất có khí thế, trông không giống vệ sĩ mấy, nhưng đó là chuyện của người khác, dù sao anh ta cũng chẳng phải là nhân vật lớn gì, đâu đến mức đáng để cho ông ấy nhìn bằng ánh mắt như vậy?

Quan sát một hồi, Phương Viện Viện thật sự không nhịn được nữa, cô ta cầm quả táo ngồi xuống: “Cậu à, không phải là cậu để ý đến Tề Vân Diên đấy chứ?”

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có khả năng này thôi.

Cả đời của cậu cô ta lăn lộn trong giới chính trị, không kết hôn. Theo cô ta được biết thì bên cạnh cậu cũng chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào. Hiện giờ đến tuổi trung niên rồi, nếu cậu đột nhiên thích một cô gái thì cũng không có gì là lạ.

Nói thẳng ra thì cái cô Tề Vân Diên này cũng rất xinh đẹp.

Hơn nữa còn rất hoạt bát, hơi kiêu ngạo, khá to gan nữa, đúng là rất đặc biệt: “Thật ra con cũng không ngại khi có một người mợ trẻ như vậy đâu.”

“Viện Viện, con nói bậy bạ gì thế?”

Thủ trưởng vỗ trán: “Mấy lời này sao có thể tùy tiện nói lung tung được?”

“Sao lại nói lung tung? Không phải cậu vẫn luôn nhìn cô ta đấy à?”

“Cậu…” Thủ trưởng á khẩu.

Ông ấy dám nói ông ấy đang nhìn Vệ Thường Khuynh à?


Ông ấy dám nói, thằng bé đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho ông ấy, khiến ông ấy thấy rất vui vẻ và muốn cảm ơn sao?

Cảm ơn ông trời còn có thể cho ông ấy một cơ hội này.

“Sao thế, cậu không còn lời nào để nói à?” Phương Viện Viện lập tức lên tinh thần, cô ta sán lại gần, ghé vào bả vai của ông ấy nói thầm: “Dáng dấp của Tề Vân Diên rất xinh đẹp! Con thừa nhận cô ta còn đẹp hơn cả con! Vả lại, cậu à, con nói cho cậu biết, vừa rồi ở chỗ Vệ gia ấy, cô ta còn hất đổ cả một bàn tiệc của bà Vệ và Mạt Na đấy!”

Trợ lý Triệu còn chưa kịp nói với ông ấy về việc này.

Thủ trưởng ban chấp hành khẽ giật mình, không dám tin: “Lá gan của con bé này lớn thế cơ à? Hất đổ cả bàn tiệc của Vệ gia?”

“Còn không phải thế sao! Cậu xem đi, váy của cháu còn bị rượu vang bắn vào đây này.” Phương Viện Viện kéo váy của mình lên, phía trên đúng là có một mảng nước màu đỏ sậm.

Cái vết này là do lúc đó cô ta không kịp tránh nên bị rượu đỏ văng trúng người.

Thủ trưởng lại chuyển ánh mắt sang Tề Tiểu Tô đang cắt cà rốt, bây giờ ông thực sự không thể nào liên hệ cô với cô gái hung hãn như cháu gái vừa kể, nhưng nghĩ tới chuyện một mình cô dám đối đầu với Bành Khố Các thì lại cảm thấy cô gái này đúng là dám làm những chuyện như thế thật.

Đúng rồi!

Khi nghĩ tới Mạt Na và bà Vệ, sắc mặt ông khẽ thay đổi.

Xem ra, bà Vệ còn chưa biết tin Vệ Thường Khuynh vẫn còn sống.

Mạt Na cũng không biết.


Hai người đó nói muốn để Mạt Na gả cho Vệ Thường Khuynh ở ngay trước mặt người vợ chính thức của cậu ấy, chả trách Tề Vân Diên lại lật bàn. Thế là còn nhẹ đấy.

Nếu Vệ Thường Khuynh và Tề Vân Diên biết cả chuyện kia nữa thì còn không biết sẽ náo loạn đến mức nào đâu!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Thủ trưởng cũng trở nên hơi khó coi.

Lúc trước nhẽ ra ông ấy nên cương quyết ngăn cản bà ấy mới đúng.

Giờ phải làm sao đây?

Phương Viện Viện nhìn sắc mặt ông thay đổi, lại cho là ông ấy bị sự dũng mãnh của Tề Vân Diên làm cho sợ ngây người, bèn nói tiếp: “Cậu đừng lo lắng, cậu không cảm thấy là hung dữ một chút cũng rất hay à? Như thế mới có khí thế của đệ nhất phu nhân, cô ấy nhất định sẽ là người vợ hiền của cậu!”

Càng nói càng thái quá!

Thủ trưởng vỗ một cái lên đầu Phương Viện Viện, sẵng giọng quát: “Con bé này sao càng ngày càng làm mấy việc không đâu? Nói năng lung tung cái gì đấy! Mau quét sạch những thứ này ở trong đầu đi, còn nói thêm một câu nữa là cậu tống về quê đấy!”

“Tống con về quê?” Phương Viện Viện dẩu môi: “Con không đi đâu, dù sao cậu cũng đã đồng ý với con rồi, sau khi tốt nghiệp con có thể đến thủ đô, dù có thế nào con cũng không về quê đâu.”

“Không về cũng được, vậy thì đừng nói lung tung nữa! Còn những câu nói về Vệ Thường Khuynh ở bên ngoài vừa rồi, sau này con cũng đừng bao giờ nhắc tới nữa!”

Thủ trưởng ban chấp hành có chút bất đắc dĩ nhéo mặt của Phương Viện Viện.

Sắc mặt Phương Viện Viện đột nhiên thay đổi, cô ta hơi cúi đầu, thương cảm nói: “Nhưng mà cậu à, con có nói sai đâu? Những lời đó chẳng phải đều là những lời trước kia cậu nói với con à?”

“Đó là lúc trước, khi đó con vẫn còn bé.” Thủ trưởng hơi lúng túng.

Lúc trước là do ông ấy nóng đầu nên mới nói thế.

Thời tuổi trẻ ông ấy thật sự đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm, hơn nữa càng làm lại càng sai, chờ cho đến khi ông ấy kịp nhận ra được thì đã không còn kịp nữa rồi, lúc ấy ông đã có lỗi với quá nhiều người.


Phương Viện Viện và bố mẹ của con bé là những người mà ông ấy nợ nhiều nhất.

Còn có…

Còn cả mẹ con họ nữa.

Ông ấy thực sự đã nợ quá nhiều.

“Nhưng mà con tưởng là thật đó.” Phương Viện Viện ôm cánh tay của ông, thân mật đem mặt mình dán lên cánh tay ông khẽ nói: “Cậu à, con vẫn luôn tin Vệ Thường Khuynh không chết. Con có căn cứ để nghĩ như vậy, cậu thử suy nghĩ mà xem, chưa ai từng tìm được Liệt Diệm của anh ấy, một chút vết tích cũng không có, nếu như anh ấy thật sự xảy ra chuyện thì làm sao có khả năng ngay đến cả một mảnh vỡ nhỏ hay vết tích đều không có được? Lại nói, Vệ Thường Khuynh đã từng đi đánh bao nhiêu tinh tặc, trải qua bao trận chiến, anh ấy có kinh nghiệm tác chiến phong phú, nào có dễ dàng xảy ra chuyện như vậy được? Còn cả chuyện Bành Khố Các vẫn luôn là bại tướng dưới tay anh ấy nữa, đúng không nào?”

“Ừm.”

“Hắn ta chưa từng đánh thắng Vệ Thường Khuynh, làm sao ngày hôm đó lại đánh bại được anh ấy được? Vả lại, hắn còn không bị tổn hại gì, đến cả phi cơ của hắn được kiểm tra từ đầu đến cuối mới chỉ bắn ra hai quả đạn pháo thôi đó.”

“Cậu à, cậu thử suy nghĩ xem, Vệ Thường Khuynh làm sao lại không chịu nổi một đòn chứ? Chỉ một Bành Khố Các bắn ra hai quả đạn pháo mà có thể đem anh ấy tan tành đến mức cặn cũng chẳng còn như thế á? Cái này chẳng khoa học chút nào!”

Phương Viện Viện phân tích rất có trật tự khiến Thủ trưởng không khỏi phải ngước mắt nhìn cô cháu gái của mình một cái.

Con bé này, bình thường chuyên quấy rối chắc là do cố ý biểu hiện ra như vậy hả? Kỳ thực trong lòng nó vẫn có những suy nghĩ sâu sắc riêng của mình.

“Cho nên?”

Mặc dù ông đã từng cùng những người khác phân tích qua vấn đề này, nhưng nghe từ miệng Phương Viện Viện nói ra, Thủ trưởng vẫn muốn nghe xem cô ta có cái nhìn như thế nào.

“Cho nên, Vệ Thường Khuynh không thể chết được, vậy tại sao nửa năm trôi qua rồi mà vẫn không có tin tức gì của anh ấy?”

Trong phòng bếp, tuy tay vẫn không ngừng nấu nướng, nhưng Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô vẫn nghe được đoạn đối thoại của hai người kia nhờ Hệ thống Tiểu Nhất.

“Cái cô Phương Viện Viện này muốn nói gì đây?” Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy tò mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui