Mấy người còn đang trò chuyện, trợ lý Triệu đột nhiên đưa tay đè lên tai nghe, sắc mặt hơi thay đổi, anh ta bước nhanh về phía họ.
“Thưa Thủ trưởng, chuyện quân ạ!”
“Nói đi.”
“Bộ phòng ngự không phận truyền tin đến, nói có bốn mươi mốt chiếc phi cơ tiếp cận Liên minh chúng ta!”
“Bốn mươi mốt chiếc?” Thủ trưởng ban chấp hành giật nảy cả mình.
“Đúng vậy ạ, tin tức đã được truyền đến quân bộ, Tướng quân Mạt đã hạ lệnh cho chiến đội Chick xuất kích.” Trợ lý Triệu nói.
Chiến đội Chick, đấy chẳng phải là chiến đội của Bành Khố Các sao?
Tề Tiểu Tô cũng hơi ngạc nhiên vì thông tin này.
Chẳng phải Bành Khố Các còn đang truy lùng bọn họ à, chắc bây giờ vẫn còn đang trên đường đấy. Vệ Thường Khuynh nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Xâm nhập vào hệ thống của chiến đội Chick, xem thử Bành Khố Các có tiếp nhận quân lệnh không.”
“Rõ!”
Thủ trưởng khẽ nhíu mày: “Bành thiếu sẽ dẫn đội xuất phát sao?”
“Người của chúng ta nhận được tin là…” Trợ lý Triệu hơi dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên nhăn nhó, giọng nói của anh ta trầm xuống. “Vừa rồi Bành thiếu đem người đến Vệ gia sau chúng ta một bước, hiện tại hẳn anh ta vẫn còn đang đuổi theo chúng ta.”
“Đúng là loạn quá rồi!” Thủ trưởng vỗ bàn đứng dậy. “Bành thiếu càng ngày càng kiêu ngạo, càng ngày càng không quan tâm đến sự an nguy của Liên minh nữa rồi.”
Đúng lúc này, Phương Viện Viện chạy tới: “Cậu à, sao vậy ạ?”
“Viện Viện, cậu có quân vụ, là chuyện công, con không nên hỏi.” Sắc mặt Thủ trưởng hơi sầm xuống, ông không muốn tỏ ra quá nghiêm khắc với cháu gái.
“Con cũng không muốn hỏi, nhưng con nghe thấy mọi người đang nói tới Bành Khố Các!” Phương Viện Viện không hài lòng, nói: “Cậu à, con muốn đưa ra một đề nghị, là một đề nghị nghiêm túc. Cậu có từng nghĩ đến việc nói chuyện với phía quân đội, giải trừ lệnh cấm bay của chiến đội Diệm Ưng không?”
Câu nói này của Phương Viện Viện khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, thật không ngờ trong lúc này cô ta lại nhắc đến chuyện đó.
Nhưng sau khi nghe xong, đám Quân Lương, Xa Vũ đều mừng rỡ.
Bọn họ thuộc đội phi cơ chiến đấu, bị cấm bay chẳng khác nào chim ưng bị gãy cánh, trong khoảng thời gian này thật sự khiến họ ngột ngạt sắp chết đến nơi rồi, nhưng bọn họ không dám nói ra, cũng không biết phải nói điều này với ai, mà có nói cũng vô ích.
Giờ Phương Viện Viện nói giúp bọn họ trước mặt Thủ trưởng ban chấp hành, khiến họ cũng phải nhìn cô ta với ánh mắt cảm kích.
Sau đó tất cả cùng nhìn sang Thủ trưởng.
Trước đây họ thật sự không có chút tự tin cùng hi vọng nào cả.
Nhưng hiện tại đội trưởng đã quay trở lại, mà Thủ trưởng không những nhận ra anh ấy, còn nói ông ấy tin tưởng anh ấy nữa, tin rằng anh ấy luôn trung thành với Liên minh, vậy thì chuyện giải trừ lệnh cấm bay cho họ là rất khả thi.
Thủ trưởng bị mấy đứa trẻ to xác nhìn chằm chằm, ông thoáng im lặng.
Tề Tiểu Tô nhìn quanh rồi nói: “Thủ trưởng ban chấp hành có quyền hạn này à?”
Lệnh cấm bay của chiến đội Diệm Ưng là do quân đội hạ xuống, Thủ trưởng tuy là người lãnh đạo tối cao của Liên minh, nhưng ông ấy chưa chắc đã có thể trực tiếp hạ lệnh giải trừ lệnh cấm bay của phía quân đội.
Vả lại, vừa rồi ông ấy cũng đã nói, với tình thế như bây giờ, ông ấy thật sự không tiện đối kháng với tất cả các thế lực mạnh khác.
Phương Viện Viện nói: “Cậu của tôi đương nhiên có quyền hạn này! Mỗi tội ông ấy là người hiền lành, luôn cảm thấy đừng nên khiến bên này tức giận, đừng khiến bên kia khó xử, suy đi tính lại quá nhiều! Thật ra thì Thủ trưởng ban chấp hành tối cao là gì?” Phương Viện Viện nói, vô tình hay cố ý nhìn lướt qua Tề Tiểu Tô, sau đó cô ta tiếp tục: “Tối cao, là chỉ người có quyền quyết định cao nhất của Liên minh. Mặc dù quân chính đã tách ra, nhưng chức vụ của cậu tôi vẫn cao hơn bên quân đội đấy, cho nên, Thủ trưởng ban chấp hành tuyệt đối có quyền giải trừ lệnh cấm bay.”
Khóe miệng Tề Tiểu Tô hơi nhếch lên.
“Viện Viện, con về trước đi, những chuyện này…” Thủ trưởng còn muốn nói điều gì đó, nhưng Phương Viện Viện đã ngắt lời ông ấy.
“Cậu à, nếu cậu thật sự không muốn để bên phía quân đội không vui, vậy cứ ra đề nghị với họ đi, con tin chắc Tướng quân Mali và Tướng quân Mạt sẽ cân nhắc lời đề nghị của cậu.”
Tề Tiểu Tô chú ý tới ánh mắt của cô ta nhưng vẫn coi như không biết gì, cô cũng không nói gì thêm cả.
Cô biết những chuyện như thế này không tới lượt cô đi dạy Thủ trưởng ban chấp hành phải làm gì.
Còn Vệ Thường Khuynh lại đang nói chuyện với cô ở trong đầu.
“Có thể Liệt Diệm phải ra chiến trường lần nữa, em có muốn đi theo anh không?”
Tề Tiểu Tô lập tức hiểu ý của anh.
Hẳn là Thủ trưởng sẽ không thể giải trừ lệnh cấm bay ngay lập tức, nhưng giờ Vệ Thường Khuynh cũng mặc kệ cái lệnh cấm bay đó rồi. Đây là một cơ hội cho họ.
Không phải bọn chúng vẫn luôn nói anh cấu kết với Brien, phản bội lại Liên minh đấy sao?
Giờ Brien đang muốn đến cướp ngục, cứu đám anh em của hắn, sao Vệ Thường Khuynh có thể để mặc hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi được?
Nếu anh có thể đánh hạ được Brien hoặc bắt được hắn, những lời đồn kia sẽ tự động sụp đổ.
Tề Tiểu Tô cũng tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Cô vội nói: “Muốn, đương nhiên muốn rồi.”
Phi cơ có thể mang binh theo, nhưng với Vệ Thường Khuynh, chỉ cần một mình anh cũng có thể điều khiển được một phi cơ mà không cần trợ thủ rồi. Cho nên đám Quân Lương, Xa Vũ dù rất kích động trong lòng, nhưng nếu lệnh cấm bay không được giải trừ, bọn họ vẫn không có phi cơ để điều khiển.
“Ngài Thủ trưởng, nếu ngài đã có chuyện cần phải giải quyết, vậy chúng tôi đi trước đây.” Tề Tiểu Tô đứng lên, tạm biệt một cách dứt khoát.
Phương Viện Viện trợn tròn mắt, nhìn cô với vẻ không thể tin nổi.
Có phải cô ta vừa nghe nhầm không?
Cái cô Tề Vân Diên này thật sự nghĩ mình được mời đến đây làm khách đấy à?
Cô muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Thủ trưởng ban chấp hành vẫn không nói gì, nhưng Phương Viện Viện đã không nhịn được nữa mà đứng chắn trước mặt Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô nhíu mày nhìn cô ta.
“Cô Phương có ý gì đây?”
“Tôi mới là người hỏi cô có ý gì đấy.” Phương Viện Viện nhìn Tề Tiểu Tô, mặc dù đang cười rất tươi, nhưng ánh mắt và giọng điệu của cô ta không giấu được sự mỉa mai và lạnh lùng: “Chẳng lẽ cô không biết mình đã chọc phải phiền toái lớn gì rồi à? Cô thật sự cho rằng cậu của tôi mời cô đến đây để uống trà, nói chuyện tán gẫu sao? Tề Vân Diên, nếu hôm nay cô không nói rõ cô có quan hệ gì với Vệ Thiếu soái thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Tề Tiểu Tô thật dở khóc dở cười.
Gái à, cô có phải là con ngốc không đấy?
Có ngốc cũng đừng coi người khác cũng ngốc như mình chứ.
“Thủ trưởng muốn giam chúng tôi lại sao?” Vệ Thường Khuynh không tiện bại lộ ở trước mặt những người khác, cho nên anh vẫn giữ thái độ im lặng, Tề Tiểu Tô đành phải mở miệng ứng phó.
Cũng may hiện giờ Tề Tiểu Tô đã không phải là cô gái ngốc nghếc như trước đây nữa rồi, cô chẳng hề sợ hãi một chút nào khi đối mặt với Thủ trưởng ban chấp hành tối cao, muốn nói gì là nói ra hết.
“Tôi không có ý này.” Thủ trưởng nói với trợ lý Triệu: “Cậu đưa cô chủ về trước đi.”
“Vâng.”
Phương Viện Viện hoàn toàn không ngờ cậu mình lại không đứng về phía mình. Cô ta lại còn thấy ông ấy tiếp đón Tề Tiểu Tô rất lịch sự và khách sáo, lập tức có cảm giác không thể chấp nhận được.
“Cậu à, cậu đã nói sẽ giúp con điều tra hết mọi chuyện về Vệ Thường Khuynh cơ mà.” Hốc mắt của cô ta hơi đỏ lên.
“Viện Viện, nghe lời.”
“Con không nghe!” Phương Viện Viện hất cằm lên, cố gắng khống chế không cho nước mắt rơi xuống, nhưng lời nói của cô ta lại làm Tề Tiểu Tô và những người ở đây phải trợn tròn mắt.
“Trước kia, mỗi lần con khóc là cậu lại lôi Vệ Thường Khuynh ra dỗ con, cậu nói chờ con trưởng thành sẽ gả con cho Vệ Thường Khuynh, cậu nói anh ấy sẽ là người đàn ông xuất sắc nhất Liên minh này, mà cậu sẽ chỉ gả con cho người đàn ông xuất sắc nhất thôi cơ mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...