Có thể mở cửa ra dễ dàng như vậy, đủ chứng minh một điều, người ta có chìa khóa.
“Dám cược dám chịu chứ?” Vệ Thường Khuynh nhìn Dương Tín.
“Hai người...” Dương Tín chỉ thốt ra được hai chữ, không biết nói gì nữa.
Hiện thực bày ngay trước mắt, bảo anh ta không tin không phục cũng không được.
Nhưng mà, một đôi nam nữ trẻ như vậy mà là chủ nhân của E8706 siêu xa xỉ này, khiến anh ta đến bây giờ vẫn thấy kinh ngạc.
“Cần làm thủ tục gì?” Tề Tiểu Tô hỏi thẳng.
Hôm nay cô thực sự đã mệt lắm rồi, trước đó lượn quanh quanh với Bành Khố Các hết nửa ngày trời, lại còn đánh một trận, còn chạy điên cuồng, ngồi xe bay, đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Bây giờ cô rất muốn nhanh chóng vào nhà và nhìn xem nó như thế nào, nếu như có bồn tắm lớn massage tự động là tuyệt vời nhất.
Nếu như trong nhà không có hệ thống làm sạch tự động, họ còn phải đợi bên quản lí nhà cửa đến dọn dẹp, không biết còn phải vật lộn trong bao lâu.
Quả thực không muốn dây dưa với Dương Tín quá lâu.
“Xin lỗi hai vị, tôi sẽ mời quản lí cao cấp của Thiên Vực tới đây làm thủ tục đăng kí cho hai vị, đến lúc đó vẫn phải nộp bù tiền phí...”
“Được, vậy chúng tôi vào trong nhà đợi.” Vệ Thường Khuynh gật đầu, ôm Tề Tiểu Tô, quay người vào trong.
Đợi khi họ bước vào rồi, cửa lớn sẽ tự động đóng lại.
Đám người Dương Tín ngơ ngẩn nhìn đôi nam nữ ôm nhau đi về phía tòa nhà chính trông như một vườn hoa, một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Nhất định là người lớn của họ để lại, nếu không, với độ tuổi của họ, làm sao có thể mua được căn nhà xa xỉ thế này?” Một nhân viên nói.
“Không cần biết có phải họ tự mua hay không, dù sao bây giờ họ là chủ nhân của tòa nhà này! Thông báo cho quản lý tới đây làm thủ tục đăng ký cho họ, còn nữa, tặng họ một phần điểm tâm thượng hạng và một giỏ hoa quả đặc biệt, à phải rồi, tặng thêm một bó hoa tươi loại cao cấp nhất, coi như đây là chúng ta hoan nghênh họ đến với Thiên Vực, và...” Dương Tín nói: “Bồi tội nữa.”
“Vâng, thưa đội trưởng.”
“Còn chưa biết xưng hô với họ thế nào...” Dương Tín sờ sờ cằm.
Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh bước lên bậc đá tam cấp, cửa lớn của tòa nhà chính trông còn dày và nặng hơn, cô quét thẻ mở cửa, giống như mở cánh cửa của thế giới xa hoa.
Vừa mở cửa ra đã thấy vườn hoa xanh mát trồng trong nhà.
Không phải là phòng khách kiểu truyền thống.
Các tấm đá lát trên thảm cỏ xanh, bên cạnh là những bông hoa nhỏ đang lay động, bức tường ở một bên là cả một bể kính thủy sinh lớn, bên trong có từng đàn cá nhiệt đới bảy sắc cầu vồng đang vui vẻ bơi qua bơi lại.
Đi qua căn nhà vườn trong nhà, đi qua bước tường hồ cá, bước lên bậc cấp, tủ giày ở một bên chầm chậm mở ra.
Bên trong có mấy đôi dép đi trong nhà.
Tuy rằng trông vẫn còn mới, như chưa từng xỏ qua, nhưng Tề Tiểu Tô vẫn lấy từ trong không gian ra hai đôi dép bông của cô và Vệ Thường Khuynh, thay giày đổi dép.
Bỏ đôi ủng vừa thay ra vào tủ giày, trên màn hình cao cấp hiện lên một dòng chữ.
Có tiến hành bảo dưỡng giày dép da hay không?
Bên dưới là hai sự lựa chọn.
Tề Tiểu Tô chọn có.
Tủ giày đóng lại.
“Cái này không tồi đâu.” Tề Tiểu Tô cho tủ giày một like.
Hệ thống Tiểu Nhất bày tỏ ý kiến: “Đây chỉ là một tính năng nhỏ, không đến mức phải like cho nó nhanh thế đâu.”
Kết quả, y như lời nó nói, sau đó Tề Tiểu Tô like nhiều đến mức không like nổi nữa, thậm chí đến khi nhìn thấy cả căn phòng rộng chừng năm mươi mét vuông, bên trong chỉ có một cái bồn tắm siêu to, cô cảm thấy toàn thân mình như tê dại.
“Đây là bồn tắm Thủy Ảnh Quang Vũ.” Hệ thống Tiểu Nhất đã liên kết với hệ thống của cả căn nhà từ khi cô bước vào, nhanh chóng nhận dạng và phân rõ thông tin.
Thủy Ảnh Quang Vũ?
Là gì?
“Nhìn thấy ba bức tường đều là tường thủy tinh chưa? Ba bức tường này có thể biến thành màn đen, sau đó khởi động hệ thống đèn.” Hệ thống Tiểu Nhất vừa giải thích vừa làm thử cho họ xem.
Đứng bên cạnh bồn tắm, nhìn thấy ánh chiều tà bên ngoài.
Ráng chiều ngũ sắc phủ khắp nền trời, tất cả chiếu rọi vào bên trong.
Nhưng Hệ thống Tiểu Nhất vừa cài đặt chế độ màn chiếu đen, ba mặt kính thủy tinh bỗng chốc biến thành màu đen, sau đó đèn màu bật sáng lên, giống như thắp sáng một vì sao nhỏ, tiếp sau đó, thêm một vì sao nữa, hai vì sao, vô số vì sao, giống như dải Ngân Hà trong vũ trụ. Họ đứng ở giữa, giống như đứng trong bầu trời sao mênh mông.
“Đây là kiểu bầu trời sao, ngâm bồn tắm dưới bầu trời sao sẽ khiến con người thấy thư thái, thả lỏng. Sau đây là kiểu mây mù.” Ánh đèn mờ dần đi, dường như có hơi nước mỏng nhẹ giăng khắp phòng, tựa như ảo mộng.
“Còn có cả kiểu vũ điệu của nước.”
Ánh đèn như một dải lụa, nhẹ nhàng lay động, uyển chuyển kiều diễm.
“Với mỗi một hình thức, bồn tắm sẽ thay đổi các kiểu massage khác nhau, cố gắng khiến người ngâm bồn tắm đạt đến độ thoải mái nhất có thể.”
Cho nên, căn phòng rộng lớn nhường này, chỉ có một bồn tắm.
Tề Tiểu Tô nhìn nó mà nóng lòng muốn thử.
“Trong này có hệ thống làm sạch hoàn toàn, chúng ta thử bắt đầu một nửa trước đã, phòng khách, một gian phòng ngủ và phòng tắm. Những phòng khác ngày mai tính sau.” Vệ Thường Khuynh hai mắt sáng rực, phòng tắm này, anh đã muốn thử nó lắm rồi.
Tất nhiên, phải hai người cùng nhau, mà còn không tách rời nữa cơ.
Tề Tiểu Tô vẫn chưa biết trong lòng anh đang tính xem nên giày vò cô như thế nào.
“Được thôi, nhưng mà, phòng bếp cũng có thể làm sạch trước.”
“Ở đây có người đến quét dọn định kì mà, không khó lắm, làm xong nhanh thôi.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
“Hai vị, tôi là quản lí cao cấp của Thiên Vực, Hình Vũ Tuệ, đến để giúp hai vị làm thủ tục đăng kí.”
Đối thoại ở cửa lớn có thể tự động vang khắp căn phòng, bất kể họ đang ở góc nào cũng có thể nghe thấy tiếng của người đến thăm.
Là một phụ nữ.
“Để cô ấy vào.”
Sau này họ cũng là chủ nhà ở Thiên Vực, cần tạo quan hệ không quá gượng gạo với quản lí mới tốt.
Tề Tiểu Tô đang chuẩn bị đi xuống thì ngoảnh lại, nhìn thấy vẻ mặt như có điều gì cần suy nghĩ của Vệ Thường Khuynh liền dừng lại: “Sao thế?”
“Anh cảm thấy giọng nói này khá quen tai.” Vệ Thường Khuynh nói.
Quen tai?
Không phải anh quen biết cô quản lí cao cấp này đấy chứ?
“Đi xuống xem sao.” Vệ Thường Khuynh bước tới, nắm tay cô.
Tề Tiểu Tô phát hiện ra từ sau khi quay về Liên minh, anh đi đâu cũng nắm tay hoặc ôm eo cô.
Cửa lớn mở ra, họ ngồi trên ghế sô pha đối diện với bức tường thủy tinh, nhìn một người phụ nữ cao gầy dẫn theo một nam một nữ khác bước vào, ba người đều mặc đồng phục màu xanh ngọc.
Trong tay người nam là một giỏ hoa quả lớn, trong tay người nữ là một bó hoa to.
“Anh quen họ sao?”
Tề Tiểu Tô dựa trên sô pha với vẻ biếng nhác, trong lòng ôm chiếc gối ôm mà cô lấy ra từ trong không gian, căn phòng này tuy rằng trông như mới được trang hoàng, chưa có ai từng ở, nhưng mới dọn vào, chưa dọn dẹp sạch sẽ, cô cũng không thích ôm gối đầu của người khác.
Tòa nhà E8706 này, đến lúc đó cô muốn nhờ Tiểu Nhất tra xem chủ sở hữu trước đó là ai.
Nếu như người đó vẫn còn ở Liên minh, qua đây xem thử, chắc sẽ biết ngay ai đã cầm được tấm thẻ thủy tinh này.
Đến lúc đó liệu có phải đánh nhau một trận với người ta không?
Nghĩ đến điều này, Tề Tiểu Tô bỗng thấy buồn.
Ba người đi đến bên cửa, người phụ nữ cao gầy đi đầu đưa tay gõ nhẹ lên cửa.
“Vào đi.” Tề Tiểu Tô thất thần, không biết đang nghĩ chuyện gì, chỉ giương mắt lên nói một câu như vậy.
Ba người cùng bước vào phòng khách.
Hình Vũ Tuệ nhìn thấy Vệ Thường Khuynh, hơi sững lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...