“Không phải có Mạt Na đấy à?” Cô cố tình nói.
Sau đó cô liền nghe thấy Vệ Thường Khuynh ho khan một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: “Vợ à, Tần Tốc là một đứa bé thành thật, em xem đi, cậu ta nói từ trước đến nay bên cạnh anh chưa từng có phụ nữ, lời này em nên tin.”
“Thế mợ Vệ bây giờ là ai đấy?” Tề Tiểu Tô hầm hừ.
Tới Liên minh các hành tinh rồi, tất cả mọi người đều nhắc đến Mạt Na với cô, hơn nữa Mạt Na còn trở thành mợ Vệ rồi nữa, nếu như nói trước kia anh thật sự không cho người ta nửa điểm hy vọng, người ta là con gái của Tướng quân, hoa khôi của cả Cục an ninh, người đẹp tiếng tăm lừng lẫy trên danh sách người đẹp của Liên minh các hành tinh, cần phải làm vợ của một quân nhân đã “phản quốc” bị trị tội, bị khai trừ khỏi quân đội còn đã “chết” như anh à?
Ai lại đi si mê như vậy chứ.
Bây giờ cô vẫn muốn đặt một dấu hỏi đây?
Có phải trước kia lúc anh ở cạnh Mạt Na đã cho người ta hy vọng gì, hoặc là có tiếp xúc thân mật gì, khiến cho người ta hiểu lầm rồi không?
Mà chính anh còn ngẩn ra không biết, hoặc là quên mất rồi kìa.
Những chuyện này, đội viên của chiến đội Diệm Ưng cũng chưa chắc đã rõ.
Anh chàng Tần Tốc này có thể biết cái gì chứ?
Người ta cũng đâu có bám đuôi anh đâu.
Hai bên thái dương Vệ Thường Khuynh đầy mồ hôi.
Mợ Vệ. Mợ Vệ.
“Mợ Vệ không phải là Tề Tiểu Tô sao? Hay nói là Tề Vân Diên cũng được.” Anh vừa nói vừa lái xe bay nhanh chóng bay từ đường trên không qua đây.
Chiếc xe bay này được xem như là xe công vụ của đơn vị nào đó ở Liên minh các hành tinh.
Có thể bay được, là xe loại nhỏ, chỉ có bốn chỗ ngồi, bề ngoài không khác xe hơi là bao, trừ việc được lắp đặt thêm trang bị để bay nhanh.
Chiếc xe này đương nhiên là anh “mượn dùng” rồi.
Đối với anh mà nói, lái phi cơ vẫn là quen nhất, nhưng ở Liên minh các hành tinh, mỗi một chiếc phi cơ bay trên không đều phải được cho phép, nếu không sẽ rất dễ dàng bị phát hiện. Phi cơ của anh bây giờ đang ở trạng thái phi pháp, không phải tình huống đặc biệt không thể sử dụng được.
Cho dù là xe bay, đến gần trường đua ngựa cũng rất dễ dàng bị camera của trường đua ngựa quay được, hệ thống an ninh của trường đua ngựa Lạc Phi tương đối đầy đủ, trừ cửa lớn được mở ra, các phương hướng khác nếu như có xe cộ hoặc là người đi đường không rõ lai lịch đến gần, đều sẽ bị thu lấy hình ảnh thông tin.
Đặc biệt là xe cộ, chỉ cần quét qua biển số xe, bọn họ lập tức có thể tra ra được tất cả thông tin của chiếc xe này. Ví dụ như chiếc xe bay anh đang lái bây giờ, nếu như bọn họ lấy được thông tin là có thể tra ra được nó thuộc về nơi nào, người nào, hôm nay bên đơn vị đó có cho đi không, là tài xế nào lái xe, mục đích ban đầu là phải đi đâu.
Tất cả tin tức đều có thể tra được rất rõ ràng.
Chỉ cần không khớp, hoặc là bọn họ tra được đối phương đã báo mất tích xe bay ở công ty xe sở thuộc, vậy thì bọn họ có thể trực tiếp gửi thông tin của nó lên hệ thống cảnh sát, xin sự đồng ý bên chỗ cảnh sát, phái người cắt đứt quyền bay của xe, chạm đến báo động.
Như vậy, đến lúc đó chiếc xe bay này sẽ vừa bay vừa vang lên còi báo động, bại lộ vị trí.
So với thế kỷ hai mươi mốt, trộm xe bây giờ tuyệt đối là kỹ thuật hạng nhất, lái được sau khi trộm càng là kỹ thuật siêu đẳng.
Vệ Thường Khuynh điều khiển xe bay nghiêng đi, tránh được một đường ánh sáng kim loại thăm dò một cách hoàn hảo, bay vào phạm vi trường đua ngựa Lạc Phi.
Mà anh còn vừa lái vừa chú ý đến tình hình bên chỗ Tề Tiểu Tô, thuận tiện an ủi người vợ sắp bùng nổ vì Mạt Na nhà mình.
“Hừ.”
Tề Tiểu Tô lười để ý đến việc nói năng ngọt xớt và mặt dày mày dạn hiếm có của anh, nhanh chóng đi qua một cái đường chạy tránh mưa, Hệ thống Tiểu Nhất đã lập kế hoạch xong thời gian rồi, lúc bọn họ chạy qua toàn bộ camera đều bị động tay chân, chỉ cần lùi hình ảnh lại mấy chục giây là sẽ không có cách nào nhìn thấy bóng Tề Tiểu Tô và Tần Tốc chạy qua được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những người trong phòng điều hành tổng của Thế Trạch không thể tìm được bọn họ.
Có Hệ thống Tiểu Nhất ở đây, hệ thống của trường đua ngựa Lạc Phi căn bản không đấu lại được nó.
Dù sao cũng không phải là hệ thống của quân đội.
Cho dù là hệ thống của quân đội, có thể vượt qua được Hệ thống Tiểu Nhất hay không vẫn rất khó nói.
Trước khi chưa thăng cấp, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không dám nói mình là hệ thống dũng mãnh nhất của Liên minh các hành tinh, nhưng sau khi thăng cấp, sau khi nó tiến vào kho tư liệu tải tất cả tài liệu mới nhất về mới phát hiện, bây giờ nó đã mạnh hơn trước kia rất nhiều rồi.
“Anh đã đến chưa?”
Vệ Thường Khuynh hạ thấp xe xuống, xoay hai vòng ở giữa không trung: “Đã tiến vào rồi, nhưng chỗ tiếp giáp với đài quan sát tập trung tia sáng thăm dò, nếu như muốn bay qua, phải cắt đứt tia sáng, nếu không sẽ chạm phải báo động.”
Chỉ cần chạm vào báo động, hành tung của bọn họ sẽ bị bại lộ, cũng không giấu được Bành Khố Các.
“Để Tiểu Nhất xử lý.” Tề Tiểu Tô nghe thấy anh đã sắp đến rồi, cô nhìn đồng hồ, chỉ còn lại hai phút, lập tức thấp giọng nói với Tần Tốc: “Tăng tốc!”
Xe bay không thể dừng lại ở trên đài quan sát được.
Vừa rồi Hệ thống Tiểu Nhất nói cho cô biết, nơi này chỉ có đài quan sát là chỗ thuận lợi để tiến vào và rời đi nhất, nhưng cũng là nơi khảo nghiệm kỹ thuật nhất, bởi vì toàn bộ mặt đất của đài quan sát đều bố trí dây thăm dò, chỉ cần có kim loại hay vật nặng đè lên, tất cả báo động ở trường đua ngựa sẽ lập tức vang lên. Đây là vì đề phòng có người lái xe bay đến trộm ngựa.
Ngựa ở đây đều là giá trị liên thành, bị trộm đi một con cũng là tổn thất rất lớn.
Cho nên, xe bay của Vệ Thường Khuynh đến đài quan sát rồi cũng không thể đáp xuống sân thượng được, cô phải nắm chắc thời gian, lúc anh đến lập tức chạy tới, nhảy vào xe, sau đó lập tức rời đi.
“Chút chuyện cỏn con này không cần Tiểu Nhất ra tay.” Giọng nói vững vàng của Vệ Thường Khuynh khiến cho Tề Tiểu Tô không khỏi ngẩn ra.
“Anh tự xử lý được à?”
“Đã quá lâu không đích thân chơi một chút rồi. Mọi người mau đếm đi, 130 giây là anh sẽ đến.”
Chơi...
Anh còn có thể chơi nữa à!
“Thiếu soái có thể làm được, trước kia lúc không có bản Hệ thống, nghe nói đều là ngài ấy tự làm.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Mọi người mau đếm đi, bắt đầu đếm ngược.”
Một trăm ba mươi giây.
Tề Tiểu Tô tăng nhanh tốc độ: “Tần Tốc bám theo!”
Tần Tốc nhìn cô lao nhanh như gió về phía trước liền kinh ngạc trong lòng, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất của mình để đuổi theo, đuổi theo.
Tại sao tốc độ của cô có thể nhanh như vậy chứ!
Mà lúc này, Bành Khố Các ngồi trên chiếc máy bay bên ngoài đột nhiên ngồi thẳng lên, cầm bộ đàm trong xe lên nói: “Đã theo dõi bên chỗ đài quan sát chưa?”
Thuộc hạ phụ trách giám sát ngẩn ra: “Đội trưởng, ngài nói là cái đài quan sát chuyên chở ngựa đua của trường đua ngựa đó ạ?”
“Không sai.”
“Bố trí canh phòng bên trường đua ngựa cũng rất chặt chẽ, chắc cô ta không thể nào rời đi từ đó được chứ nhỉ?”
“Nếu như Thế Trạch giúp cô ta thì sao?” Bành Khố Các giật mình, thầm mắng một tiếng. Mẹ kiếp! Hắn lại không chú ý đến bên đó! Nếu như Thế Trạch thật sự muốn giúp Tề Vân Diên, cô ta cũng chỉ có thể rời đi từ nơi đó!
“Tướng quân Mali đã phê chuẩn lệnh truy nã của chúng ta rồi, cậu Thế Trạch không dám làm trái lại ý của ông ấy đâu.” Thuộc hạ phân tích, đồng thời cũng lập tức điều camera bên chỗ đài quan sát.
“Quan tâm tới việc hắn có làm trái lại hay không làm gì, điều động phi cơ số ba và số bốn cho tôi, nhắm trúng hướng đài quan sát, chỉ cần có vật bay khả nghi, lập tức nổ súng bắn phá cho ông đây!”
“Đội trưởng, như vậy sợ rằng...”
Trực tiếp nổ súng ở đây, hậu quả rất nghiêm trọng!
Phải biết trường đua ngựa là của Thế Trạch, hơn nữa bây giờ không phải là lúc có thể quét sạch nơi này, bên trong còn có rất nhiều khách, ngộ nhỡ ngộ thương đến ai, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...