Hệ thống Tiểu Nhất buồn cười quá nên cứ cười mãi không dừng lại được, Vệ Thường Khuynh thì không có cảm giác tốt như vậy.
Nhưng anh cũng không tiện nói gì cả, cái tên Chúc Tường Đông kia, nói hắn là kẻ cố chấp thì thực ra hắn cũng là tên rất thoải mái. Như khi hắn nhìn thấy không thể chen chân được vào giữa hai người họ, liền phóng khoáng từ bỏ, một mình nắm giữ thế lực một phương, toàn tâm toàn ý để tâm vào sự nghiệp của hắn.
Nhưng nếu nói hắn dứt khoát từ bỏ thì hắn lại làm ra những việc như hiện tại, cứ vừa có cơ hội là sẽ lao ra làm tăng sự tồn tại của mình ở trước mặt Tề Tiểu Tô.
Mà còn làm người khác khó mà cự tuyệt được.
Giống như bây giờ vậy, chẳng lẽ chỉ vì thế mà anh lên cơn ghen, mặc kệ sức khỏe của đám Khương Thất, rời khỏi bệnh viện Hoa Lễ để tìm một bệnh viện khác sao?
Vậy anh cũng quá ấu trĩ rồi.
Trong lòng Vệ Thường Khuynh đã lôi Chúc Tường Đông ra đánh một trận tơi bời, nhưng trên mặt vẫn giữ sự bình tĩnh không thay đổi.
“Vậy tổ tông của anh là Chúc Tường Đông hay Chúc Tường Viêm?”
Rõ ràng anh đã biết rồi còn cố hỏi.
“Chúc Tường Đông.” Chúc Niệm Tề nói, dường như anh ta vẫn còn rất hưng phấn, nhìn chằm chằm vào Tề Tiểu Tô.
“Cho nên, sau này Chúc Tường Đông vẫn kết hôn, sinh con.” Vệ Thường Khuynh nói cho Tề Tiểu Tô nghe.
Tề Tiểu Tô rất muốn trừng mắt với anh.
Anh nói kiểu nhấn mạnh như thế với cô là có ý gì chứ?
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui mừng, vì sau này Chúc Tường Đông có thể nghĩ thông, kết hôn và sinh con, cô cảm thấy mừng thay cho hắn.
Nhưng hắn đưa ra gia huấn như vậy là có ý gì?
“Anh có nghĩ tới điều này có nghĩa là gì không?” Tề Tiểu Tô lấy cùi chỏ huých vào ngực Vệ Thường Khuynh.
Vệ Thường Khuynh gật nhẹ, nói ừ.
Đương nhiên là anh hiểu rõ.
Như vậy có nghĩa là, Chúc Tường Đông biết lai lịch của anh, biết anh sẽ trở lại Liên minh và hắn vẫn một lòng muốn cho cô lực lượng và sự ủng hộ vững chãi.
Nhưng, tại sao hắn lại biết được?
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản hệ thống có thể tra lại thông tin trong quá khứ… chờ một chút.”
Chỉ một loáng sau, nó thở dài nói: “Về sau Chúc Tường Đông có rất nhiều phụ nữ, nhưng hắn vẫn không kết hôn. Trong số phụ nữ của hắn, có một người sinh được một đứa con trai, có con xong, hắn chia tay sạch với những người phụ nữ kia, còn đứa bé thì… Đệch!”
Nó đột nhiên chửi bậy.
“Thế nào?”
“Đứa bé kia sau này vô cùng xuất sắc, nó còn cưới một người vợ họ Đổng, là con gái của Đổng Ý Thành!”
“Phụt!”
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đồng thời cùng phun ra.
Con trai của Chúc Tường Đông sau này cưới con gái của Đổng Ý Thành?
Vậy thì bọn họ biết gia huấn kia là gì rồi, chắc chắn là do Đổng Ý Thành mà ra? Có một vị bố vợ cường thế như thế thì dù có nhúng tay vào gia huấn của Chúc gia cũng chẳng có gì là lạ cả.
Không biết Chúc Tường Đông có biết chuyện này không nữa.
“Nói thế thì cái tên Chúc Niệm Tề này cũng không phải là nỗi nhớ mong của Chúc Tường Đông mà là của Đổng Ý Thành? Đây chắc chắn là ý của Đổng Ý Thành rồi.”
Vệ Thường Khuynh lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn, nhìn tên nhóc trước mặt này cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Tề Tiểu Tô cũng thấy hơi khó tin, vậy thì Chúc Niệm Tề này cũng coi như là cháu trai của cô rồi?
Giữa họ cũng có chút quan hệ thân thích nhỉ.
Mặc dù cách tận mấy đời.
Hơn nữa, bây giờ coi như cô gián tiếp biết được Đổng Ý Thành sau này có một đứa con gái, còn gả cho con trai của Chúc Tường Đông! Nếu sau này trở về, bọn họ còn chưa kết hôn, sinh con, chắc chắn cô sẽ có cảm giác rất kỳ diệu.
“Mấy đời nhà anh có ai tham chính hay vào quân đội không?” Vệ Thường Khuynh đã có cảm giác tốt hơn nên sự chú ý cũng thay đổi sang điểm khác.
Nếu đám con cháu của Đổng Ý Thành không có một người nào tham chính hay vào quân đội, anh sẽ có cảm giác khó chịu?
Chúc Niệm Tề nhún vai: “Nhà chúng tôi không có ai, nhưng Đổng gia thì có.”
“Đổng gia?” Hai mắt Tề Tiểu Tô sáng lên. “Tiểu Nhất, mau điều tra thêm, anh trai tôi có phải còn có con trai nữa hay không.”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức truy tra, nó nhanh chóng phản hồi lại: “Đổng Ý Thành có hai con trai và một con gái, con trai cả tham chính, con trai thứ là sĩ quan cấp cao…”
“Lợi hại quá, không hổ là anh trai của tôi.”
Tề Tiểu Tô cười tươi rói. “Nói vậy thì ở thế kỷ 21, anh trai tôi đã cho nhà họ Đổng vinh quang rồi.”
Nhưng vậy thì đến cuối cùng anh ấy vẫn không đổi thành họ Đường, quay về Đường gia.
“Tôi không tra được kỹ càng, vì quan hệ của Đổng Ý Thành với hai người rất mật thiết, quá nhiều tình huống chúng ta không biết nên không thể tra được rõ ràng.”
“Vậy bây giờ Đổng gia như thế nào? Hai nhà còn qua lại mật thiết không?” Vệ Thường Khuynh hỏi Chúc Niệm Tề.
Chúc Niệm Tề cau mày, đột nhiên anh ta gõ nhẹ lên đầu mình và nói: “Qua lại… Kỳ lạ thật, sao hiện giờ đầu óc tôi lại mơ hồ thế nhỉ, không nghĩ ra được.”
“Thiếu soái!” Hệ thống Tiểu Nhất vội nhắc nhở. “Xem ra Đổng gia có sự gắn kết chặt chẽ với mỗi bước phát triển của hai người, cho nên hiện giờ hai người đã đến đây, Chúc Niệm Tề sẽ hơi có ấn tượng mơ hồ với Đổng gia, hiện tại còn không biết người Đổng gia có bị ảnh hưởng hay không. Hai người không nên hỏi nhiều về vấn đề này, cũng không thể đi gặp người của Đổng gia được.”
Nó ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Theo phỏng đoán của bản Hệ thống, người Đổng gia hẳn cũng không biết chuyện Chúc Niệm Tề gặp hai người, mà Chúc Niệm Tề cũng vì bị ảnh hưởng nên không thể nói chuyện này với những người khác.”
Dù sao Chúc gia có quan hệ xa với họ, gặp một Chúc Niệm Tề cũng không ảnh hưởng mấy, nhưng Đổng gia thì khác.
Nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói vậy, Tề Tiểu Tô cũng từ bỏ việc muốn đi gặp người của Đổng gia, hơn nữa cô cũng không muốn tìm người Đổng gia nhờ giúp đỡ gì cả.
Chỉ là, khi nghĩ tới Đổng Ý Thành đã bỏ ra nhiều tâm tư đến chuyện của cô như vậy, sau khi cô đi vẫn còn nghĩ mọi cách giúp mình khi ở Liên minh, cô đã thấy cảm động lắm rồi.
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy chúng tôi kì lạ à?” Cô hỏi Chúc Niệm Tề.
Hai mắt anh ta sáng lên, lắc đầu: “Không lạ, không dối gì hai người, mặc dù tôi học y nhưng tôi vô cùng có hứng thú với chuyện xuyên thời không, hơn nữa tôi vẫn luôn tin tưởng rằng trong vũ trụ này có khe hở thời không, thời không bị biến dạng, con người có thể trở lại quá khứ hoặc đến tương lai! Chẳng phải hai người đã xác nhận điểm này sao? A đúng rồi, dù tôi học y nhưng không chỉ biết mỗi y học, ở nơi này tôi vẫn có thể giúp đỡ được rất nhiều chuyện cho hai người đấy, thế nào, có cần tôi hỗ trợ gì không?”
“Chẳng lẽ Đổng Ý Thành đã viết chuyện của chúng ta, truyền xuống nhiều thế hệ sau?” Vệ Thường Khuynh không biết phải nói gì.
“Không có, chỉ dặn lại mấy câu mà thôi. Ông nội, cha tôi thật ra đều không coi trọng chuyện này, nhưng tôi thì ngược lại rất tin tưởng chuyện này.”
Chúc Niệm Tề nói.
Tất cả cùng im lặng.
“Anh để ý mấy người bạn kia hộ chúng tôi. Còn nữa, có gì có thể giúp tôi thay đổi hình dạng không?” Vệ Thường Khuynh cũng không khách khí mà hỏi.
“Cậu tìm đúng người rồi đấy! Tôi có thể tiêm cho anh một mũi thay đổi khuôn mặt.”
Tề Tiểu Tô nghe mà giật mình, một mũi thay đổi khuôn mặt là cái gì?
Không phải là bị hủy dung đấy chứ?
Cô vẫn rất thích gương mặt của Vệ Thường Khuynh, nếu bị hủy mất thì cô sẽ đau lòng chết mất.
“Cô chưa nghe nói về mũi tiêm thay đổi khuôn mặt bao giờ à? Cái đó rất đơn giản, là thuốc thay đổi một chút cơ bắp thôi, chỗ này thu vào một ít, chỗ kia phình ra một ít giúp khuôn mặt có sự thay đổi rất lớn.” Chúc Niệm Tề nói tiếp: “Ở chỗ của hai người, ý tôi là ở thời đại trước cũng có người nghiên cứu loại thuốc này rồi, nhưng nó không an toàn, cũng có tác dụng phụ nữa, nhưng thuốc của tôi thì trăm phần trăm an toàn, không có tác dụng phụ, yên tâm đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...