Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Bên trái là một bộ sô pha màu tro nhạt, trên mặt đất phủ một tấm thảm trắng, đối diện ghế sô pha không phải là tivi mà lại là một chiếc máy tập thể dục… nhìn trông giống máy tập, chẳng qua đây là kiểu dáng mà cô chưa từng nhìn thấy.

Ở bên trong là khu vực bếp, quầy bar và phòng ăn, tất cả đều không có tường ngăn cách nên không gian nhìn trông khá rộng lớn.

Bên phải có một hành lang, cô có thể nhìn thấy ba cánh cửa phòng, chắc là phòng ngủ.

“Xác nhận an toàn.” Tiếng nói của Hệ thống Tiểu Nhất lại vang lên.

Vệ Thường Khuynh thở phào nhẹ nhõm, anh nói: “Khởi động bảo mật, kết nối bộ làm sạch tự động, bật tất cả các thiết bị.”

“Rõ.”

Tề Tiểu Tô nghe thấy mấy tiếng lánh cách mở nguồn điện, sau đó các đèn trong phòng sáng lên, có một người máy cao tầm nửa người đột nhiên trượt ra từ một ngăn tủ trong góc, trên cánh tay người máy cầm một dụng cụ giống máy hút bụi, nó bắt đầu đi quét dọn căn phòng.

Nơi nó quét qua đều sạch bong kin kít, không còn một hạt bụi.

“Mọi người ra sô pha ngồi nghỉ ngơi đi, chúng ta còn phải kiếm một bệnh viện thích hợp nữa.”

Vệ Thường Khuynh vừa nói xong, đám Khương Thất không duy trì được nữa, tất cả cùng nhào lên ghế sô pha.

“Tôi muốn uống nước, cố gắng càng nhiều càng tốt.” Mạt Ca Lạc vứt Cung Phiên Long sang một bên, dù gì trên người lão ta cũng đang bị trói bởi khóa lấy trên phi cơ của Vệ Thường Khuynh, có muốn thoát ra cũng không được, đã đến nơi này rồi cũng không cần quan tâm đến lão nữa.

Vệ Thường Khuynh chỉ vào quầy bar: “Bên kia có nước, tự mình đi lấy đi.”


Nói rồi, anh kéo Tề Tiểu Tô đi thẳng vào bên trong.

Đến căn phòng ở trong cùng, anh đẩy cửa và kéo cô vào, sau đó khóa lại.

Tề Tiểu Tô giật mình: “Chúng ta cứ vào trong phòng như vậy không sợ Mạt Ca Lạc chạy mất à?”

“Hiện tại anh ta không dám chạy đâu, bởi anh ta cũng chưa biết tình hình của Liên minh hiện tại như thế nào, không biết lệnh truy nã anh ta còn hay không, vả lại, sau khi đã khởi động chức năng bảo mật rồi thì chỉ có anh mới có thể mở cửa, anh ta không ra ngoài được.”

Vệ Thường Khuynh chỉ vào nhà vệ sinh: “Trạng thái tinh thần của em cũng không được tốt lắm, đi vào tắm rửa trước đã, đưa cho anh ít nguyên liệu nấu ăn, anh ra ngoài làm mấy món. Bảo No1 dạy em cách sử dụng bồn tắm nhé.”

Tề Tiểu Tô lấy từ trong không gian ra ít rau thịt, gạo và gia vị, để vào trong một cái rổ rồi đưa cho anh.

Lát nữa chắc hẳn bọn Mạt Ca Lạc sẽ cho rằng anh lấy những thứ này từ trong phi cơ ra, vì trước đó để che giấu nên khi xuống phi cơ cô có đeo thêm một chiếc ba lô.

Vệ Thường Khuynh quay người định đi ra ngoài, nhưng anh bỗng quay lại ôm lấy cô.

“Giờ chúng ta đã thật sự ở Liên minh rồi, vợ yêu à, cảm ơn em.”

Nói rồi, không để cho cô có cơ hội đáp lời, anh đã xoay người đi ra ngoài.

Tề Tiểu Tô nhìn cánh cửa đóng lại, môi mấp máy.


Đúng thật là giờ cô đã ở Liên minh.

Giờ hai người đã bắt đầu một cuộc sống chưa biết đến tương lai rồi.

Khi đặt chân đến nơi này, cô thấy thời đại này có sự khác biệt rất lớn với thế kỷ 21, có lẽ Vệ Thường Khuynh sợ trong lòng cô đang thấp thỏm lo sợ và có cảm giác không thích ứng được, cho nên mới bảo cô vào tắm trước để giảm bớt mệt nhọc, cũng là để cô có một khoảng thời gian yên tĩnh, riêng tư.

Anh còn tự mình xuống bếp chuẩn bị làm bữa cơm nóng hổi cho cô.

Trước đó ở trong phi cơ họ vẫn chưa được ăn gì cả, xuống phi cơ xong cô cũng đã ăn tạm bánh mì lót dạ rồi, nhưng dạ dày vẫn còn bất mãn lắm.

Lúc trước nghe Vệ Thường Khuynh nói, ở thời đại này có rất nhiều món ăn ngon đã không còn tồn tại nữa, cho nên trước khi đi cô đã chất đầy nguyên liệu nấu ăn vào trong không gian, vì sợ đến đây có muốn tìm các món ăn ở quê cũ cũng không tìm thấy được.

Nhưng chắc hẳn nơi này cũng phải có rất nhiều món ăn ngon mà cô chưa từng được thưởng thức qua chứ?

Mà dựa vào tên quân nhân thô kệch như anh, trước kia có khi còn không biết những món đấy bán ở đâu ấy.

Nếu có thời gian, cô thật sự muốn đi ra ngoài một chuyến để tìm kiếm các loại món ăn ngon, nếm thử tất cả những món ăn chưa từng được nếm trên thế giới này để xem chúng có mùi vị gì.

Lúc vào phòng tắm và thấy mọi thứ bên trong, Tề Tiểu Tô lập tức câm nín.

Trước bồn tắm lớn là bức tường thủy tinh trong suốt, nhìn ra ngoài còn có thể nhìn thấy từng dãy tòa nhà cao ốc chọc trời, lại nghĩ tới chiếc xe buýt bay ban nãy, Tề Tiểu Tô nào dám cởi quần áo ra ngâm mình trong bồn tắm nữa?


“Không có rèm che à?” Cô hỏi.

Hệ thống Tiểu Nhất phụt cười: “Cô sợ cái gì?”

“Tôi không có dũng khí tắm lộ thiên như thế này đâu.” Tề Tiểu Tô liếc xéo.

“Loại tường thủy tinh này là loại đặc chế, cô có thể tự do lựa chọn nhìn một phía, hoặc nhìn từ cả hai phía. Tức là, bây giờ nó đang ở trạng thái nhìn một phía, người ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài nhìn vào đây chỉ thấy một bức tường thủy tinh màu bạc thôi, không thể nhìn thấy bên trong được.”

Cho nên, cô cứ yên tâm mà cởi đi.

“Hơn nữa, bình thường những chiếc xe buýt bay có hạn chế về độ cao bay, nó chỉ được phép bay đến tầng năm, không thể bay cao hơn được nữa. Nếu cô sợ có người nhìn trộm thì không cần lo, trong này Thiếu soái có thiết bị chống nhìn trộm.”

Tề Tiểu Tô liên tục xác nhận không có vấn đề gì xong mới bắt đầu chuẩn bị ngâm người trong bồn tắm. Như Vệ Thường Khuynh đã nói, nếu cô không biết, Tiểu Nhất sẽ dạy cô cách sử dụng các thiết bị nơi đây.

Tắm rửa thay quần áo xong, cô thấy tinh thần tốt hơn nhiều, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Đám Khương Thất vẫn còn đang ở trong trạng thái nửa choáng nửa ngủ, nằm nhắm mắt, nghỉ ngơi trên ghế sô pha. Vệ Thường Khuynh thì bận rộn ở phía bên kia, Tề Tiểu Tô đang định đi tới chỗ anh lại bị Mạt Ca Lạc đưa tay cản lại.

“Có việc gì?”

Mạt Ca Lạc dò xét Tề Tiểu Tô một lát mới nói: “Tề Tiểu Tô, lúc trước vì ở thời đại khác nên không nói, giờ đã đến Liên minh rồi, có phải cô nên nghĩ tới vấn đề của Mạt Na không?”

Mạt Na?

“Tôi phải nghĩ tới cô ta sao?” Tề Tiểu Tô nhíu mày.


Hệ thống Tiểu Nhất kêu ầm lên: “Đệch mạ! Anh ta muốn làm cái gì vậy? Tôi phải báo cáo lại với Thiếu soái!”

“Chờ một chút, tôi muốn nghe xem anh ta nói gì.” Tề Tiểu Tô lập tức ngăn nó đi mật báo.

Ngược lại, cô muốn nghe xem xem Mạt Ca Lạc có thể nói gì được.

Mạt Ca Lạc mỉm cười, nói: “Cô đừng lo lắng, mặc dù tôi và Mạt Na là anh em họ nhưng tôi không phải loại cuồng em gái, không phải chuyện gì cũng muốn giúp nó. Nhưng tôi hiểu rõ Mạt Na có bao nhiêu tình cảm với Vệ Thiếu soái, hơn nữa, theo tôi được biết thì nó có quan hệ khá tốt với bà Vệ. Trong nửa năm Vệ Thiếu soái mất tích, nếu nói bà Vệ vẫn còn khỏe mạnh bình thường thì nhất định phải có công lao của Mạt Na, mà cô, nàng dâu xấu này, muốn lấy cái gì để đi gặp mẹ chồng đây?”

Nghe anh ta nói xong, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy không hiểu vì sao anh ta lại muốn nói với cô những điều này?

Hình như cô có nghe ra ý nhắc nhở trong đó thì phải?

“Cô đừng nghe anh ta nói, đừng quên, trước đó tôi từng nói chuyện Thiếu soái bị mất trí nhớ, bà chủ còn đi tìm Thủ trưởng ban chấp hành tối cao, chưa hẳn bà ấy đã phải dựa vào Mạt Na đâu.” Hệ thống Tiểu Nhất nói vậy.

“Mục đích anh ta nói những điều này hơi kỳ lạ.”

Tề Tiểu Tô vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói của Vệ Thường Khuynh vang lên trong đầu mình.

“Vợ của bản Thiếu soái không xấu, không cần lấy lòng mẹ chồng.”

Cô nâng mắt nhìn qua, bắt gặp Vệ Thường Khuynh đang đứng ở phòng ăn bên kia, tay cầm một chai rượu, nâng lên với cô.

Xem ra, anh đã nghe thấy những lời Mạt Ca Lạc nói rồi.

“Thiếu soái, kho thông tin đã được cập nhật toàn bộ, tôi đã tra ra được chủ của khu rừng kia, nó được đăng kí dưới danh nghĩa của ngài.” Lời nói của Hệ thống Tiểu Nhất khiến cả Vệ Thường Khuynh lẫn Tề Tiểu Tô đều sững cả người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui