Đoàng!
Đoàng đoàng!
Ba phát súng liên tiếp, mỗi phát súng đều trúng vào vị trí tim hắn từ sau lưng.
Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, đổ gục về phía trước, co giật vài cái rồi bất động hoàn toàn.
Locker có lẽ đến lúc chết cũng không dám tin mình sẽ chết trong tay một người phụ nữ. Rõ ràng trong lúc chạy hắn đã không ngừng thay đổi đường đi, cố gắng hết sức tìm các vật che chắn, nhưng hắn không thể ngờ kĩ năng dùng súng của Tề Tiểu Tô đã luyện tới mức có thể đánh bại được cả đội Ám Mang.
Nếu nổ súng khi đang chạy trên mặt đất, cô chưa chắc đã bắn trúng hắn, nếu có trúng cũng chưa chắc trúng được điểm chí mạng, nhưng sau khi trải qua lần cường hóa thứ ba, cơ thể cô nhẹ nhàng như chim én, sức bật tăng lên, chạy lấy đà trên tường có thể bật lên rất cao, mà khi ở trên không trung, khả năng ngắm bắn chuẩn xác của cô không bị ảnh hưởng.
Nếu có người nhìn thấy chắc sẽ trợn tròn mắt, sẽ cho rằng mình đang nhìn thấy cao thủ thành thạo khinh công trong các bộ phim võ hiệp chiếu trên tivi.
Đến cả Tề Tiểu Tô cũng mới phát hiện ra mình có thể bật cao như thế.
Cô cũng sợ mình luôn.
Sau khi tiếp đất vững vàng, cô không kìm được mà ngẩng đầu nhìn độ cao ban nãy mình đã vọt tới, lầm bầm trong miệng: “Cảm giác như bay vậy.”
Lần này cô mới cảm nhận được rõ ràng sự lột xác của bản thân sau lần cường hóa thứ ba.
Quan trọng là cô thấy ban nãy mình không tốn sức một tí nào! Thậm chí có thể bật cao hơn nữa!
Hệ thống Tiểu Nhất giải thích: “Bình thường thôi, bản Hệ thống đã nói rồi, hiệu quả cường hóa sau khi nâng cấp ảo diệu hơn trước nhiều! Còn nhiều thay đổi khác chờ cô khám phá cơ! Bây giờ mau lấy điện thoại của Locker ra xem một chút.”
Tề Tiểu Tô khám xét thân thể Locker, tìm được một máy lọc âm thanh và một máy điện thoại.
Mở điện thoại ra, bên trong không có một dòng số điện thoại nào, đến cả lịch sử cuộc gọi cũng trắng trơn.
“Không sao hết, đợi bản Hệ thống liên kết với chiếc điện thoại này thì thông tin gì cũng có thể tìm ra.” Hệ thống Tiểu Nhất đắc ý: “Bây giờ cô tháo nó ra xem thử, tôi nghi ngờ bên trong được gắn chip phòng ngự tiên tiến, cho nên muốn theo dõi hay phá giải chương trình bên trong khá phiền phức.”
Tề Tiểu Tô vừa tháo máy vừa liên hệ với Vệ Thường Khuynh, báo cáo vị trí bên này, để anh phái người tới xử trí nốt.
“Em tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, anh sẽ lập tức phái người qua đó.”
“Vâng.”
Tề Tiểu Tô đã tháo được các phần của chiếc điện thoại ra, bên trong có một con chip mini.
“Không cần phải nói nữa, lại là hàng Cung Phiên Long thiết kế, bởi vì công năng của nó, thời này chưa nghiên cứu ra được đâu.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Lão già Cung Phiên Long này rốt cuộc đã mần mò ra bao nhiêu thứ?
Tề Tiểu Tô càng lúc càng cảm thấy để lão lưu lại ở thời không này là một ổ tai họa.
Cũng may mà lúc trước dự định của lão ta là quay về Liên minh, nếu như ngay từ đầu lão đã muốn thay đổi dòng chảy lịch sử, vậy thì trước kia không có Vệ Thường Khuynh, không có Hệ thống Tiểu Nhất, Cung Phiên Long có thể dựa vào khả năng này mà đạt được mục đích rồi.
Càng nghĩ cô càng thấy kinh sợ.
“Bản Hệ thống có thể giải quyết con chip này.”
“Vậy tôi lên xe trước nhé.”
Trên đường đi ngang qua tòa nhà kia, trong lòng Tề Tiểu Tô không ngừng run rẩy.
Bé gái kia...
Cô lên xe, tiến vào không gian, thay một bộ đồ khác, bộ đồ ban nãy bị tia lửa bắn vào, phần lưng bị cháy lỗ chỗ, da cũng bị tổn thương nhẹ, nhưng đến lúc thay đồ cô mới biết mình bị thương, trước đó không hề thấy đau.
Xem ra cơn đau quằn quại vật vã giày vò của lần cường hóa thứ ba đã khiến dây thần kinh cảm biến đau đớn của cô chai rồi.
“Đã công phá xong con chip. Lần liên hệ cuối cùng là với Annie, còn nữa, bên phía Annie có một thiết bị chống theo dõi vô cùng tân tiến, kĩ thuật của Liên minh, chắc lại là đồ chơi của Cung Phiên Long, có lẽ khi bản Hệ thống theo dõi cô ta, thiết bị chống theo dõi đã phát hiện ra, cho nên chúng thiết kế bẫy ngược.”
Cô bé này chưa chắc đã được dùng để đối phó với cô, chỉ là khi biết được cô tra tìm nơi ẩn náu của Locker, chúng mới thay đổi phương án ngay lúc ấy, dùng cô bé để đối phó với Tề Tiểu Tô.
Không thể không nói, nếu như không phải Vệ Thường Khuynh quyết đoán ra lệnh để áp chế cô ngay lúc cấp bách nhất, thức tỉnh cô ngay lúc ấy, nếu không phải sự xuất hiện của anh khiến cô sợ chết, khiến cô sợ không thể ở bên anh, khiến cô sợ mình có mệnh hệ gì rồi anh không thể đơn độc sống trong cõi đời này, thì lúc đó cô thực sự không có cách nào hất đứa bé ra được.
Vậy thì cuối cùng kế hoạch của Locker sẽ thành công.
Cô sẽ chết, Vệ Thường Khuynh sẽ phát điên.
Khi đó, chưa chắc anh đã quan tâm tới việc bảo vệ vợ chồng Lãnh đạo mà sẽ dùng đủ mọi cách rút người ra, báo thù cho Tề Tiểu Tô.
Đến lúc đó, có lẽ bọn họ sẽ đấu đá theo cách cả hai cùng bị thua thiệt.
Vừa hi sinh vài người kéo Vệ Thường Khuynh đi, vừa dốc toàn lực ám sát vợ chồng Lãnh đạo.
Tuy rằng sẽ có hi sinh, nhưng tỉ lệ thành công vô cùng cao.
Nhưng mà, chúng không biết rằng, Hệ thống Tiểu Nhất đang ở trên người Tề Tiểu Tô, mà nó còn được liên kết với Vệ Thường Khuynh, Vệ Thường Khuynh cũng có thể theo sát toàn bộ hành trình của cô.
Chỉ cần cảm thấy có gì đó không ổn, anh có thể phán đoán tình hình ngay lập tức.
Lần này có thể nói là Vệ Thường Khuynh đã cứu Tề Tiểu Tô, cũng cứu chính bản thân anh, cứu luôn được cả cục diện.
Có lúc lạnh lùng hà khắc là vì cần thiết đó.
Điểm này, Tề Tiểu Tô cần học hỏi từ anh.
Tất nhiên, thứ học hỏi này vốn đã rất tàn khốc.
Nhưng không còn cách nào khác.
“Annie đã bị Thiếu soái phái người đi bắt rồi, những người còn lại, tiếp tục chứ?” Hệ thống Tiểu Nhất kéo cô trở lại hiện thực.
Ánh mắt của Tề Tiểu Tô lại sáng rực, cô gật đầu: “Tiếp tục!”
Cô không chần chừ thêm nữa, quyết tâm khởi động xe.
Thời gian tiếp theo đây sẽ là chiến trường của một mình cô.
Mỗi một nơi ẩn náu, túm cho ra một người mà Hạ Nông và Cung Phiên Long đã bố trí.
Cô giống như đang nhổ từng cái đinh một, còn Vệ Thường Khuynh ở hậu phương chỉ huy người xử lí hậu quả.
Cuối cùng, tin tức của cô đã truyền tới.
“Báo cáo đội trưởng, tất cả mục tiêu đã bị quét sạch.”
Vệ Thường Khuynh truyền đạt lại tin tức này, Lãnh đạo và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ không biết Tề Tiểu Tô cụ thể đã làm những gì, nhưng khi từng tốp người được phái đi mang “đinh” về, họ cũng đã biết.
Nhiều thế cơ chứ.
Điều tra ra nhiều thân phận thế chứ.
Họ ở bên này không tra ra vấn đề gì, Tề Tiểu Tô lại bóc trần từng người một.
Nếu như không có cô, họ thật sự không biết tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì.
“Vân Diên đã lập được công lớn.”
Tư lệnh nói vậy.
Vệ Thường Khuynh liếc mắt nhìn ông, ném ra một câu chặn họng: “Sau nhiệm vụ lần này, cô ấy chỉ là thương nhân.”
Đừng tưởng rằng anh không biết câu tán dương của Tư lệnh có ý gì, muốn giữ Tề Tiểu Tô lại để bên quân đội trưng dụng chứ gì?
Mơ cũng đừng có mơ tới.
Làm lãnh đạo của Thịnh Tề, trong tay có thuộc hạ, cô không đến mức phải vất vả mệt nhọc khổ sở.
Nhưng thành người của quân đội rồi, cô ấy sẽ phải như hôm nay đây, đối phó với đủ loại hung hiểm.
Anh không đời nào đồng ý.
Tuy rằng để cô ấy tới Liên minh cũng có hung hiểm.
Nhưng đó là vì anh. Anh ích kỷ thế đấy.
Tư lệnh cứng họng, không khỏi quắc mắt nhìn anh một cái, rồi sờ sờ mũi mình.
Thằng nhóc thối tha này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...