Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Nhẫn?

Vẻ mặt Đường lão hơi thay đổi, có chút ngượng ngùng nói: “Nhẫn cũng đang ở chỗ nó.”

“Cậu ta không ở thủ đô sao?”

“Chắc là ở thủ đô, chỉ là không gọi được điện thoại...” Đường lão ngập ngừng nói.

Khương Thất đặt cốc trà xuống, giọng hơi trầm lại, nói: “Bây giờ gọi thử một cuộc xem. Nếu như không liên lạc được, tôi chỉ có thể quay về nói thật với Long Gia thôi, có điều, ngài Đường làm thế này cũng là quá đáng rồi, năm đó đã nói là sẽ bảo quản chiếc nhẫn cẩn thận, Long Gia muốn lấy lúc nào cũng được, bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.”

“Ngài Khương Thất, sao lại nói như vậy chứ, năm đó chúng tôi cũng vì chiếc nhẫn này mà xảy ra chuyện, cái giá chúng tôi phải trả cũng không nhỏ, ngài cũng biết, con trai tôi cũng vì chuyện này mà mất tích, lúc đó tôi để chiếc nhẫn trên người nó cũng là vì muốn giữ chiếc nhẫn, nhưng ai biết lại xảy ra chuyện đó chứ, bây giờ chiếc nhẫn ở chỗ cháu tôi, tôi cũng không tiện mà ép đòi lại được, hơn nữa, cháu tôi bây giờ bản lĩnh như vậy, tôi muốn ép cũng không ép được.”

“Ồ? Bản lĩnh?” Khương Thất cười: “Mấy người có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Gọi điện thoại đi, nếu không chúng tôi sẽ tự ra tay.”

Để cho cho Long Gia ra tay, chắc chắn Đổng Ý Thành sẽ gặp phiền phức lớn.

Dù sao cũng là cháu trai của mình, đương nhiên Đường lão không nhẫn tâm rồi. Ông ta lập tức cầm điện thoại lên bấm số.

Lần này, không ngờ điện thoại lại kết nối được.

“Gọi được rồi!”

Ông ta lập tức vui mừng.

Lúc này, Đổng Ý Thành vừa hay mới dừng xe lại.

Điện thoại vang lên, anh nhìn một cái, lẩm bẩm nói: “Điện thoại của ai thế?” Điện thoại cố định, anh thật sự không biết là ai.


Lúc này, một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên trong xe: “Điện thoại đến từ Đường gia, người gọi điện thoại là ông nội của anh. Bây giờ ở Đường gia còn có một người khác, ồ, nhìn người này có cảm giác khá quen?”

Đổng Ý Thành bị doạ cho một trận.

Sao trong xe lại có giọng của người khác thế này?

Ngay cả Tề Tiểu Tô cũng giật mình, cô không nhịn được nói: “Tiểu Nhất, sao cậu có thể...”

“Bản Hệ thống vốn dĩ có thể mượn các hệ thống và thiết bị khác để nói chuyện, không phải cô đã biết rồi sao? Chỉ có điều trước kia không có ai khác biết, phải ẩn nấp, nhịn chết bản Hệ thống rồi.”

“Nghe điện thoại trước đã.” Vệ Thường Khuynh ngắt lời bọn họ. Mắt anh lóe lên, Khương Thất? Khương Thất? Sao cũng cảm thấy cái tên này hơi quen nhỉ.

Nhưng dù anh nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được.

Đổng Ý Thành nghe điện thoại.

Khương Thất trực tiếp giật lấy ống nghe khỏi tay Đường lão, nói: “Là cháu trai của Đường gia sao?”

“Tôi là Đổng Ý Thành.”

“À, thế nào cũng được, cậu vui là được. Cậu Đổng, kẻ hèn này là Khương Thất, ông chủ nhà tôi là Long Gia, cậu đang giữ một cái nhẫn ngọc của Long Gia, đó là chiếc nhẫn năm xưa chúng tôi nhờ ông Đường đây giữ hộ. Bây giờ Long Gia muốn gặp mặt cậu một lần để bàn với cậu về chuyện chiếc nhẫn, bây giờ cậu có tiện qua đây không?”

Giọng điệu nói lời này đã coi như rất cứng rắn rồi.

“Tôi không quen Long Gia nào cả.” Đổng Ý Thành nói.

“Đến rồi cậu ắt biết, hoặc là tôi phái người đi đón cậu cũng được, Đổng thiếu, chuyện này không có bất kỳ tổn thất gì với cậu cả.”

Hệ thống Tiểu Nhất đã truyền lại đoạn đối thoại cho Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô.

Vệ Thường Khuynh vỗ vai Đổng Ý Thành, ra hiệu.

Đổng Ý Thành do dự một chút, nói: “Tôi có thể dẫn theo người đi cùng không?”

“Hửm? Dẫn theo người?”

“Em rể tôi.”

“Đổng thiếu đây là không yên tâm Long Gia hay là không yên tâm tôi thế? Được thôi.”

“Ông nói địa điểm đi, một tiếng nữa chúng tôi sẽ qua đó.”

“Xuân Thâm Viên.” Khương Thất nói rồi cúp điện thoại.

“Xuân Thâm Viên?” Ba người trong xe đều ngẩn ra.

Xuân Thâm Viên? Xuân Thâm Viên mà Vệ Long Kỳ nhờ Biên gia trông nom, rồi bị chiếm làm của mình kia sao? Xuân Thâm Viên mà trước đó xảy ra mạng người ở bữa tiệc sinh nhật của Hạ Trân Anh? Khu lâm viên cô vô cùng thích đó hả?


“Chẳng lẽ Long Gia đang ở đó?” Tề Tiểu Tô cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi, sau đó bỗng lại nghĩ tới một chuyện: “Vậy thì, có khi nào Long Gia chính là Vệ Long Kỳ không?”

Suy đoán này của cô khiến Vệ Thường Khuynh ngẩn ra.

Trên thực tế, anh cũng không biết Vệ Long Kỳ là ai, cái hộp sắt đó, những thứ bên trong, bao gồm cả mật mã đều là năm đó mẹ anh đưa cho anh, hơn nữa còn là lấy từ nhà cũ của Vệ gia bọn họ, đến mẹ anh cũng không rõ sao lại có những thứ đó, chỉ biết là phải truyền cho anh thôi.

Nhưng nghe Tiểu Tô nói như vậy còn thật sự có mấy phần khả năng nữa.

“Anh đi cùng anh ấy đi gặp xem. Đi thôi, vào trong trước đã.”

Vệ Thường Khuynh mở cửa xuống xe, Lương Lệ và Hoàng Tự luôn ở bên trong chú ý động tĩnh ở cửa đã nhìn thấy bọn họ, lập tức ngạc nhiên hưng phấn mở cửa đi ra.

“Đội trưởng!”

“Vệ thiếu! Cô Tề!”

“Đổng thiếu!”

Tất cả đều trở về rồi!

Lợi Nam lập tức lao ra: “Em gái! Anh lo chết mất rồi!” Anh ta vốn muốn nhào qua Tề Tiểu Tô, nhưng lại liếc thấy sắc mặt Vệ Thường Khuynh, nửa đường vội vàng chuyển hướng, đổi thành lao về phía Đổng Ý Thành, ôm lấy anh: “A Thành! Cái tên vô lương tâm này, cũng không gọi tôi cùng đi làm anh hùng cứu mỹ nhân với!”

Lương Lệ che mắt, chỉ cảm thấy không nhìn nổi trò đùa này của anh ta nữa.

Đổng Ý Thành đẩy anh ta ra, không chút lưu tình nói: “Anh không đủ bản lĩnh, đi rồi chỉ vướng chân thôi.”

Mọi người nhịn không được bật cười.

Lợi Nam gào một tiếng, đấm về phía anh: “Cậu giỏi lắm, dám khinh thường tôi đây thế à, bây giờ chúng ta đánh một trận thử xem!”

Tề Tiểu Tô lắc đầu.

“Người đâu?”


Vệ Thường Khuynh hỏi Lương Lệ.

Lương Lệ chỉ tầng trên: “Ở trên tầng.”

“Đi, đi lên xem xem.” Vệ Thường Khuynh dắt tay Tề Tiểu Tô đi.

Đổng Ý Thành ứng phó với trò đùa của Lợi Nam, anh nhìn qua bên này, sau khi anh nghe được bí mật của Vệ Thường Khuynh, trong lòng vẫn có chút không thể bình ổn được, vốn dĩ muốn cùng đi lên xem người thí nghiệm Số Một đó, nhưng suy nghĩ lại một chút thì vẫn thôi, đợi anh sắp xếp được những chuyện khó bề tưởng tượng kia đã rồi tính vậy.

Chuyện kia đã hoàn toàn vượt qua khỏi nhận thức của anh rồi.

Lợi Nam đập anh một cái, thấp giọng nói: “Không sao chứ? Tiểu Tô em ấy...”

Anh ta ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng trong lòng thì tỉnh táo hơn ai hết, lần này Tề Tiểu Tô bị bắt cóc khẳng định không đơn giản như vậy, nhìn bọn họ sau khi trở về không nói gì cả, thậm chí không định bảo bọn họ đi tìm để trả thù, anh ta đã biết trong này nhất định là có ẩn tình gì rồi.

Đổng Ý Thành cũng không biết phải nói từ đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu nói: “Không sao.”

Tên này cũng thành cái hũ nút luôn hả.

Lợi Nam thở dài, lại kêu lên: “Tôi còn chưa ăn sáng nữa đây, đói chết tôi rồi! Có thể ra ngoài tìm ít đồ ăn được chưa?” Anh ta nói: “Tôi không tin Hạ Nông có thể tìm được chỗ này nhanh như vậy, vả lại, cho dù hắn ta thật sự tìm tới thì sao chứ? Bản thiếu gia bảo vệ cho mấy người!”

“Thôi đi, đợi lát nữa rồi ăn, tôi đi nghỉ chút đã.” Đổng Ý Thành đẩy anh ta ra, đi đến sô pha ngồi xuống, nhắm hai mắt lại. Nhưng chỉ một lát anh lại nói: “A Nam.”

“Sao thế, cậu cũng đói rồi chứ gì?” Lợi Nam xáp tới.

“Anh có quen Long Gia không?” Đổng Ý Thành hỏi.

Lợi Nam ngẩn ra, lắc đầu: “Không quen. Sao thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui