Tể Tiểu Tô nói: “Cũng may có bố nuôi giúp đỡ!”
“Đừng khen ông ấy, nếu ông ấy lợi hại như vậy, sao lại để một mình con đối mặt với Hạ Nông và bọn người đó chứ?” Tối qua sau khi bà Lợi nghe Lợi Nam kể lại tình hình lúc đó, liền cảm thấy rất thương Tề Tiểu Tô.
“Còn nữa, A Nam thằng nhóc này cũng chẳng giúp được gì.”
“Chao ôi, Vương phi, sao mẹ lại lôi con vào chứ? Con chắc chắn sẽ bảo vệ Tiểu Tô, đểu tại Vương gia, rõ ràng là bị người khác trói chân”
Sở trưởng Lợi uống một ngụm canh, đặt bát xuống, sau đó mới thở dài nói: “Cũng không biết vì sao Hạ Nông vô duyên vô cớ cứ nhằm vào Tiểu Tô như thế.”
“Nói cũng phải, ông nói xem, hắn đường đường một người đàn ông trưởng thành, vô cớ gây khó dễ cho Tiểu Tô là có ý gì chứ?” Bà Lợi nhắc đến chuyện này liền vô cùng lo lắng: “Tôi nghĩ hắn ta chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu. Tiểu Tô, khoảng thời gian này chỉ bằng con tạm thời đừng ra ngoài nữa”
“Chuyện này thì không được, còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, con chắc chắn phải tới trường” Tế Tiểu Tô lắc đầu nói: “Hơn nữa, nếu hắn đã có ý muốn giết con, vậy có tránh né thế nào cũng vô dụng. Nhưng, bây giờ hắn cũng không dám tùy tiện động vào con nữa đâu.”
Qua lần này, Hạ Nông cũng biết cô không dễ ức hiếp. Hơn nữa, lần này cô bị người ta tính kế như thế trong lòng đương nhiên rất khó chịu, phải có qua có lại làm chút gì đó cho họ, bằng không hà không phải có lỗi với bản thân sao?
“Bố nuôi, về phía Tùng Thắng đã tra được kẻ đứng sau sai khiến hắn gây sự trong tiệc sinh nhật của Hạ Trần Anh chưa? Hắn có nói kẻ đứng sau là ai không?
Sở trưởng Lợi nói: “Chỉ hỏi được một biệt hiệu, Tùng Thăng nói chỉ biết gã đó được gọi là anh Trung, hắn đã nhận tiền của gã Trung kia, mục tiêu chính là thừa cơ hội gây phiền phức cho con, không cần phải dồn đến chỗ chết, chỉ cần càng phiền phức càng tốt.”
Tế Tiểu Tô hơi do dự, rồi bật cười: “Vậy thì thú vị rồi, tạm không nói chuyện của con nữa, gã Tùng Thăng này có phải là người của Biên gia không? Bây giờ xảy ra chuyện này, Biên gia chắc cũng sút đầu mẻ trán”
Cô đoán không sai.
Biến gia hai ngày nay quả là sứt đầu mẻ trán, hôm qua ông Biên ở đó vô sỉ giả vờ ngất đi để kéo dài cho qua việc này, nhưng vì chuyện Tùng Thăng bị bắt, tiếp đó sáng hôm nay lại có tin Ngô Đồng cũng chính là do hắn ta giết, Tùng Thắng là người của Biên gia, bây giờ gia đình Ngô Đồng tụ tập tất cả trai tráng tìm đến trước cửa Biên gia gây sự.
“Biên gia các người thật ác độc! Con trai tôi đã làm gì đắc tội các người mà các người lại giết nó hả?”
“Giết người đến mạng, các người phải để Biên Hải Thành đền mạng cho con trai nhà tôi!”
Ngoài cửa, người của Ngô gia đang vừa khóc vừa gây rối, âm thanh truyền vào đến tận phòng của ông Biên, sắc mặt của ông ta đã đen như mực rồi, cánh tay cầm gậy ra sức gõ mạnh xuống mặt đất, tức giận nói: “Hổ đồ! Hồ đồ! Ngô gia này không lẽ đều là bọn lưu manh sao? Bây giờ cũng không phải thời cổ đại, lại kéo đến đây gây sự như vậy!”
“Ông nội, ông đăng kích động quá, bác sĩ đã nói ông phải tĩnh dưỡng nhiều hơn” Biên Hải Vi vội giơ tay vuốt vuốt ngực cho ông ta: “Chuyện bên ngoài bố con và chủ sẽ xử lý”
“Bọn chúng sẽ xử lý? Nếu chúng có năng lực thì đã không bị một gã Tùng Thăng xoay như chong chóng rồi, rõ ràng chỉ là một thắng giặc cỏ, còn tuyển vào công ty, còn dùng làm tâm phúc!” Ông Biên buông ra một loạt câu hỏi rồi thở dài nói: “Biên gia chúng ta sắp bị bọn người này hủy hết rồi!”
Câu nói của ông ta vừa dứt, bên ngoài đã có người chạy vào, hét lên bảo: “Lão gia, không hay rồi, không hay rồi, Hải Thành thiếu gia bị người ta đánh vỡ đầu rồi!”
“Cái gì? Ai dám đánh anh tôi!” Biên Hải Vi hoảng hối, đã lập tức đứng bật dậy.
“Người của Ngô gia! Bên ngoài đang đánh nhau rồi!”
“Bọn họ nghĩ Biên gia ta dễ ức hiếp lắm phải không?” Ông Biên nói xong liền xông ra ngoài, Biên Hải Vi hoảng hốt, cũng vội đuổi theo, nhưng lúc cùng ông Biện ra đến cổng ngoài, cách đó không xa trên một chiếc xe có hai người, Đồng Xán và Lương Lệ
mặc áo vest đen, đeo kính đen, không thèm đếm xỉa đến bọn người Biên gia và Ngô gia đang đánh nhau, trực tiếp bước thẳng đến trước mặt ông Biên, mở một mẫu giấy ra.
“Ông Biến, cô Tể phái chúng tôi đến thu hồi lại nhà đất của Vệ gia, nhiều năm như vậy thật làm phiền ông quá
Đó là một bức thư ủy thác.
Sắc mặt ông Biển lập tức thay đổi, Tề Tiểu Tô thật ức hiếp người quá đáng! Không ngờ lại đến đòi gấp như vậy!
“Nhà đất của Vệ gia? Được! Tiểu Vi, đi lấy tài liệu nhà đất của Vệ gia ra đây! Hôm nay xem như đã tính hết nợ với Vệ gia!”
Biển Hải Vi nhìn sang Đồng Xán và Lương Lệ một cái, chạy vào phòng sách, xấp tư liệu đó vốn đã để sẵn trên bàn, rất dễ thấy. Cô ta cầm lấy, xong ra ngoài.
Đến trước mặt Đồng Xán, Biển Hải Vi căm phẫn vứt xấp tài liệu đó lên người Đồng Xán.
“Cầm đi! Cả chìa khóa cũng đã để bên trong!”
Đồng Xán không thèm để ý đến thái độ cay nghiệt này của cô ta, từ trong tập hồ sơ lấy giấy chứng nhận nhà đất ra, đợi nhìn thấy ba chữ tử hợp viện trên đó, trong đáy mắt liền lóe lên hàn khí.
“Các người có nhầm lẫn không, cô Tề chúng tôi đã nói, nhà đất mà Vệ gia để lại là Xuân Thâm Viên!” Đồng Xán nói xong lại lấy một tờ giấy khác ra.
Lúc này, không biết từ đầu xuất hiện rất nhiều ký giả và ống kính, liên tục chụp ông Biển.
“Các người làm gì vậy? Ai cho các người vào đây chụp ảnh lung tung? Đi, đi hết cho tôi!”
“Ông Biên, đây là chứng minh nhà đất năm xưa ngài Vệ Long Kỳ để lại cho Vệ thiếu, bên trên ghi rất rõ là Xuân Thâm Viên, còn nữa, ở đây còn có một tờ biên nhận, số tiền là hai trăm vạn. Ông Biên mời xem cho kỹ, à phải rồi, bạn bè, phóng viên mời xem cho kỹ, hai trăm vạn này viết rõ là phí ủy thác ông Biến thay mặt quản lý gia sản, cũng có nghĩ là, ngài Vệ Long Kỳ đã đưa tiền, ông Biên, Biên gia các người không thể đem số tiền này lập lờ đánh lận con đen, nhận Xuân Thâm Viên, trả lại là một căn tổ hợp viện thế này chứ?” Đồng Xán đưa giấy chứng nhận nhà đất đó và biên nhận giơ đến trước mặt phóng viên, ống kính chụp lại cũng rất rõ ràng.
“Xem ra tờ chứng nhận và biên nhận này đều đã khá nhiều năm rồi” Có phóng viên nói.
Đồng Xán gật đầu: “Đúng vậy, đây là tờ giấy ủy thác mà nhiều năm về trước ngài Vệ Long Kỳ đã để lại. Giấy chứng nhận và biến nhận này nếu ông Biến không thừa nhận, chúng ta có thể tìm cơ quan liên quan giám định thật giả”
Ông Biên suýt chút nữa đã hộc máu.
Ông ta thật không ngờ cả tờ biên nhận này, Vệ Long Kỳ cũng giữ lại, hơn nữa còn giao cho Vệ Thường Khuynh! Còn có nhà đất, ban đầu không phải Vệ Long Kỳ đã nói những thứ này ông ta rất dễ làm mất, đến lúc đó chỉ cần dựa vào mật mã để lấy lại nhà đất là được thôi sao?
Tế Tiểu Tô cũng không ngờ còn có những thứ này.
Lần trước cô chỉ tìm sơn trang Long Gia, những cái khác vẫn chưa xem kỹ. Đợi đến tối qua trước khi ngủ mới vào không gian tìm kỹ lại một lần nữa mấy chiếc hộp sắt cũ của Vệ Thường Khuynh, sau đó tìm thấy hai tờ chứng nhận này, chỉ là chữ viết trên đó có hơi mơ hồ không rõ, nhưng hệ thống Tiểu Nhất có thể scan ra sau đó cộng thêm một chút bút tích vốn có trên bản gốc, lúc này mới nhận ra là giấy chứng nhận của Xuân Thâm Viên và biên nhận năm xưa do ông Biên tự mình viết.
Tìm thấy hai vật này, cô đương nhiên không thể bỏ đó không dùng, hôm nay lập tức bảo Đồng Xán và Lương Lệ đến tận nhà đòi nợ, sẵn tiện cỏn báo tin cho một vài tờ báo và tạp chí, bằng không sao hôm nay lại có nhiều phóng viên đến thế được?
“Ông Biên nếu ông vẫn kiên trì không chịu trả Xuân Thâm Viên, cô Tề sẽ tìm luật sư đến biên gia nói chuyện, đến lúc đó hẹn gặp lại ở tỏa” Đồng Xán trầm giọng nói: “Nhưng, chúng tôi thật sự không ngờ, Biên gia các người lại vô liêm sỉ như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...