Trực giác Biên Hải Thành cảm thấy chuyện này có điều không đúng, thế nên hắn không muốn trả lời câu hỏi của Tề Tiểu
TO.
Nhưng, Tùng Thăng đúng là do hắn đưa đến, hơn nữa, còn dẫn đến có mục đích riêng. Vừa rồi lúc Tùng Thăng nói Ngô Đồng đã chết, Biên Hải Thành đã cảm thấy có điều bất thường, nhưng Tùng Thăng là người của hắn, hắn thật sự không muốn nghi ngờ Tùng Thăng. Vì nếu Tùng Thắng thật sự có vấn đề, việc này khiến hắn cảm thấy rất đáng sợ, người của hắn đưa đến lại tự mình làm chủ, còn liên quan đến mạng người nữa!
Rõ ràng hơn không hề có ý bảo Tùng Thăng giết người.
Tế Tiểu Tô cũng không cảm thấy là do Biển Hải Thành làm.
Lúc này, vì chuyện Xuân Thâm Viên, Biên gia hận không thể tàng hình trước mắt cổ, không thu hút sự chú ý của cô và Thiếu soái, họ đâu có ngốc đến mức đúng vào lúc này ở địa điểm này lấy mạng người ra để trực tiếp chống đối có chứ?
Nhưng, vừa rồi Tùng Thăng đúng là ngồi bên cạnh Biên Hải Thành.
Tế Tiểu Tô thăm dò như vậy, phản ứng của Biên Hải Thành khiến cô cảm thấy chuyện này quả nhiên có vài điều bất thường.
“Tùng Thăng đúng là đến cùng với Biên Hải Thành, nhưng chắc không phải Biên Hải Thành sai hẳn ra tay” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tế Tiểu Tô nói: “Cậu thử điều tra về Tùng Thăng xem”
“Không tra được bất kỳ tài liệu hữu dụng nào về người này, hắn ta chỉ có một cô em gái, hơn nữa lý lịch là dựa vào năng lực bản thân ở xí nghiệp trực thuộc Biên gia phấn đấu vươn đến vị trí trợ lý của bố Biên Hải Thành, những ghi chép trước khi hắn ta đi theo Biển Hải Thành cũng không nhiều”
“Tài liệu sạch sẽ như vậy càng có vấn đề. Người sạch sẽ như vậy sao lại cùng Biên Hải Thành đến đây chứ? Nhưng bây giờ xem ra, Biên Hải Thành còn đau đầu hơn cả tôi” Tế Tiểu Tô cười trên nỗi đau của người khác.
Phản ứng của Biển Hải Thành rõ ràng như ăn phải chuột chết vậy.
“Tùng Thăng đúng là đi cùng tôi đến, cậu ta là trợ lý của tôi” Biên Hải Thành cũng đành đáp.
Là trợ lý của bố hắn mới phải? Nhưng lúc này lôi cả bố hắn vào càng phiền phức hơn, thế nên Biển Hải Thành đành nói hắn ta là trợ lý của mình.
“Vậy còn, anh chàng Đại Cương kia thì sao?” Tề Tiểu Tô lại nhìn sang Đại Cường. Một nửa mặt của hắn ta bị Tề Tiểu Tô dùng đĩa đập trúng, bây giờ đang sưng vù, cả nói chuyện động đến nửa bên mặt này cũng cảm thấy rất đau.
Nhưng hắn ta lại đứng ở một góc, bên cạnh không có ai khác, vừa nãy còn xen vào mấy câu, bây giờ lại yên lặng hơn bất kỳ ai khác. Đây kỳ thực chẳng phù hợp với phong cách của các công tử hào môn.
Bạn thử bảo bọn người Lợi Nam hay Biên Hải Thành để cô đập một cái thử xem, lúc này chắc chắn đã xông đến liều mạng với cô ta rói.
Những Đại Cường thì lại không.
Có thể nói, hắn ta vốn không có thực lực. Không phải nói khách khứa hôm nay đều có bối cảnh gia đình rất khá sao? Sao lại không có thực lực như vậy? Nếu người đánh hắn ta là bọn người Hạ Trần Anh hay Biên Hải Thành, Đại Cường không dám chống đối vậy thì cũng dễ hiểu, nhưng, không phải nói Tề Tiểu Tô cô không có nhân mạch không có bối cảnh sao? Đến cả cô hắn ta cũng không dám chống đối?
Mọi người đều thuận theo câu nói của cô nhìn sang phía Đại Cường.
Biên Hải Thành nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy Tề Tiểu Tô đang khống chế toàn cảnh, tất cả mọi người ở đây đều đi theo tiết tấu của cô. Một cô bé chưa đến hai mươi tuổi lấy đâu ra khí thế lớn như vậy, xảy ra án mạng, sao còn có thể bình tĩnh như vậy chứ? Sao còn có thể cười nổi chứ?
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy, chuyện kia có phải ông nội hắn quyết định sai rồi không?
Nhưng nhìn quanh một vòng Xuân Thâm Viên, trái tim hắn lập tức kiên định hơn. Bất luận thế nào, hắn không tin một con nhóc như Tề Tiểu Tô có thể đấu với Biên gia họ. Cộng thêm một Vệ Thường Khuynh thì đã sao chứ? Dù bây giờ đích thân Vệ Long Kỳ đến đây, cũng chưa chắc họ đã sợ, dù gì cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, Vệ Long Kỳ bấy giờ nói không chừng đã trở thành một ông lão, hổ rụng hết răng thì có gì đáng sợ?
Nghĩ thế, Biên Hải Thành cũng yên tâm hơn.
Anh chàng tên Đại Cường đó vô thức nhìn sang Hạ Trân Anh.
“Thế nào, tôi tự mời bạn của mình, còn phải báo cáo bối cảnh gia thế cho các người biết sao?” Hạ Trần Anh lạnh giọng nói.
“Cái này thì không cần, nhưng, tôi nghĩ ở đây rất nhiều người đều không quen biết vị Đại Cường tiên sinh này phải không?” Tề Tiểu Tô mỉm cười.
“Không quen biết thì liên quan gì đến cô?” “Không liên quan, chẳng qua, nếu anh ta nói thêm một cầu tôi không thích nghe, tôi sẽ nhổ hết cả hàm răng của anh ta xuống!” Nói đến đây, khi thể của Tể Tiểu Tô lạnh bằng, tiến về phía Hạ Trần Anh hai bước, khiến Hạ Trần Anh vô thức lùi về sau hai bước.
Ý thức được điểm này, sắc mặt cô ta hơi cứng lại.
Thân là người của Hạ gia lại bị khí thế của người khác đẩy lùi, quả là mất mặt. Trong lòng Hạ Trân Anh có chút tức giận, đang định giơ tay ra đẩy Tế Tiểu Tô, nhưng cánh tay lại bị người ta kéo lại.
Cô ta tức giận quay đầu lại nhìn thấy là Đan Ninh Ninh.
Đây là người phụ nữ của chú út.
“Cô làm gì vậy?”
Vì Đan Ninh Ninh căng thẳng nên lòng bàn tay của cô ta ướt đẫm mồ hôi. Nhưng nhìn thấy Tề Tiểu Tô một mình đối đầu với nhiều người như vậy, đây còn là cháu gái của Hạ Nông, trong lòng bất an, lại nhớ đến cảnh năm xưa lúc Tế Tiểu Tô đưa cô ta xông ra khỏi quán bar Mộng Thiên Đường của Hồng lão đại, nhất thời kích động nên đã chạy đến nắm lấy cánh tay của Hạ Trân Anh.
“Đừng, đừng gây chuyện nữa, bây giờ phải giải quyết xong chuyện này trước đã” Cô ta lấy hết dũng khí nói một câu.
Dáng vẻ không phóng khoảng này, lại là người phụ nữ của chú út sao? Người trong nhà vẫn luôn giục chú út kết hôn, nhưng chú ấy vẫn luôn chưa để ý ai, một trong những mục đích của bữa tiệc hôm nay là thay chú ấy chọn trước một người, nhưng còn chưa kịp bắt đầu đã xảy ra chuyện, lại xuất hiện cô gái tên A Ninh này mà chủ út của cô ta đặc biệt dặn dò cô ta phải chăm sóc, Hạ Trần Anh thật sự cảm thấy rất đau đầu.
Tuy cô ta không tin Đan Ninh Ninh là người phụ nữ của chú út Hạ Nông, nhưng trước khi làm rõ mọi việc cũng không thể đắc tội với cô ta, chỉ đành không nổi giận nữa, hất tay cổ ta ra, lui về sau một bước.
“Ai gây sự với cô ta chứ? Bây giờ trong tay cô ta còn có mạng người, để xem cô ta sẽ giải quyết thế nào!”
Đan Ninh Ninh nhìn sang Tê Tiểu Tô, lại phát hiện cô đã xoay người rời đi, dường như không thấy cô ta vừa ra mặt giúp cô một lần vậy. Trong lòng cô ta chợt chua xót, lui về một bên. Hồng Tinh kéo kéo cánh tay cô ta, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cô làm gì vậy? Cô đừng qua đó nữa!”
Cô ta với Tề Tiểu Tô tránh còn không kịp, A Ninh lại tự mình chạy đến!
“Tôi mặc kệ, tôi muốn về trước?
Có người nói xong liền chạy về phía cổng lớn. Bầu không khí ở đây quá kỳ quái, quá căng thẳng, làm người ta cảm thấy trong lòng hoang mang, còn có một người chết nằm bên kia nữa.
Có người mở đường, liền có người theo sau cùng chạy ra phía cổng lớn.
Nhưng lúc họ chạy ra đến cửa lớn liền phát hiện có một anh chàng cao to tuấn tú đứng tựa người trên cửa, thấy họ đi đến, anh ta liền lập tức bẻ bẻ khớp tay của mình, răng rắc vang lên.
“Cô chủ nhà chúng tôi đã nói, không có sự đồng ý của cô ấy, ai cũng không thể ra ngoài!”
“Cô chủ nhà anh là ai?”
“Dễ thôi, cô Tề Tiểu Tô” Hàn Dư nở một nụ cười gian xảo.
“Tề Tiểu Tô? Lại là cô ta! Cô ta dựa vào đầu mà quản lý chúng tôi chứ! Nơi này là Xuân Thâm Viên, từ khi nào đến lượt cô ta làm chủ vậy hả?”
Hàn Dư vung tay, xoay xoay khớp cổ, lắc lắc chân: “Không dựa vào gì cả, chỉ cần các người đánh thắng tôi là được!”
Động tỉnh ngoài cửa lớn cũng đã truyền đến Nghênh Xuân Tiểu Trúc, sắc mặt Hạ Trần Anh càng trở nên khó coi: “Tề Tiểu Tô, cô đừng có quá đáng! Trong Xuân Thâm Viên này không đến lượt cô nói chuyện đâu!”
Tế Tiểu Tô nhìn sang Biển Hải Thành: “Vậy sao? Đúng lúc, nhân cơ hội ngày, tôi không ngại nói cho mọi người biết, Xuân Thâm Viên này...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...