Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

“Anh là người thành phố Dà?” Cô ta khàn giọng mở miệng.

Người đàn ông kia lắc đầu: “Anh không phải, anh đến đây công tác. Anh tên Trương Bân, còn em?”

Hồng Tinh vừa nói chuyện với hắn, vừa không kiềm chế được dùng cơ thể cọ cọ vào người hắn, muốn kích động phản ứng của hắn, cổ ta cảm thấy bản thân như vậy thật sự rất đáng xấu hổ, nhưng lại không thể khắc chế lại được, dược tính lại phát tác rồi: “Em, em tên Hồng Tinh”

“Nhìn dáng vẻ em hình như là sinh viên”

“Vâng”

Chỉ không biết sau khi khai giảng cô ta có còn được đi học nữa không. Hồng Tinh khóc không ra nước mắt.

Trương Bân cảm thấy bản thân thật sự đã giẫm phải phân may mắn. Vì ngoại hình vừa cao vừa tráng kiện vừa đen, mắt nhỏ môi dày, hắn đã ba mươi ba tuổi rồi nhưng vẫn chưa có bạn gái, đặc biệt là nơi như thủ đô thế này, các cô gái đều đặt mục tiêu rất cao, chẳng ai để mắt đến hắn, không ngờ bây giờ hắn lại có thể ngủ với một cô sinh viên có gương mặt xinh đẹp, vóc dáng cũng rất khá này.

Trong phút chốc, Trương Bân cảm thấy bản thân đã yêu Hồng Tinh.

Hắn ôm chặt cô ta vào lòng, tiến đến hôn cô ta, lại hỏi: “Hôm nay em bị người ta lừa đến khách sạn à?”

Cô...

Hồng Tinh gật gật đầu, nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa rơi tí tách xuống.


“Ơ, em đừng khóc, em xinh đẹp như vậy, chắc chắn có người muốn hại em! Nhưng cũng thật quá đáng, lừa em đến nơi này còn cho em uống loại thuốc đó nữa, may mà em trốn được. Thật may

Thật may, còn được hắn đem về.

Hẳn càng nói, nước mắt Hồng Tinh càng rơi càng nhiều.

“Đừng khóc, đừng khóc, em xem, anh cũng không phải người xấu, anh từ thủ đô đến, làm ở một công ty dược, là nhân viên nghiệp vụ, tuy vất vả một chút, nhưng tiền kiếm được cũng không ít, năm nay anh ba mươi ba tuổi, vẫn chưa kết hôn, bây giờ anh đã ngủ với em, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, sau này em chính là bạn gái của anh” Trương Bân vừa nói, vừa hôn lên gương mặt cô ta, cũng không ngại trên gương mặt cô ta đầy nước mắt: “Em là người thành phố Dà? Hay chỉ đến thành phố D học đại học?”

Hồng Tinh muốn tránh khỏi nụ hôn của hắn, lúc này cô ta mới phát hiện trong miệng hắn toàn mùi rượu, chúng khiến cô ta có chút chịu không nổi. Nhưng cô ta lại hoàn toàn không khống chế được phản ứng của cơ thể, lúc ý thức của cô ta muốn tránh đi, đổi mới của cô ta đã đón lấy, hôn lên môi hắn.

Trương Bân cảm thấy rất cảm động, cô gái này không chỉ không che hắn xấu, còn đồng ý hôn hắn. Nghe nói đây chính là yêu thương thật sự!

Trong lòng hắn xao động, quả nhiên đã có phản ứng.

Hắn trở người, lại đè lên người cô ta lần nữa: “Bảo bối à, em xem cơ thể của anh cũng không tệ phải không? Anh nói thật với em, anh rất ít khi ra ngoài làm bậy, sau này anh chỉ ngủ với em, chỉ đối tốt với một mình em, em ở thành phố D cũng không sao, mỗi cuối tuần anh sẽ đến thăm em, nếu em đến thủ đô cũng được, chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt, thật vui vẻ, có được không? Anh nhất định sẽ nâng niu, trân trọng em...”

Hắn còn chưa nói xong, Hồng Tinh bị dược tính khống chế, quấn đôi chân dài lấy hồng hắn.

*

**


Mùng hai Tết.

Tia nắng mai đầu tiên từ khe hở cửa sổ chiếu vào, nhàn nhạt trong trẻo.

Tế Tiểu Tô đã mất hết sức lực, vỗ vỗ lên ngực Vệ Thường Khuynh, đến cả sức để nói chuyện cũng sắp không còn nữa rồi: “Thuốc, thuốc mà anh đã nói đâu?”

Không phải nói sẽ cho cô uống thuốc sao?

Sao trong ấn tượng của cô chỉ còn làm làm làm, anh làm mãi mà không biết chán, nhưng cô cảm thấy bản thân đã rã rời rồi, đặc biệt là thời gian nửa đêm đều là cô thấp thỏm không yên chủ động xin anh.

“Anh xuống đi.”

Anh vẫn đang đè trên người cổ. Về sau, cô đã không chịu nổi nữa, ngược lại anh lại phản công, làm cổ gần như ngất đi, không rõ rốt cuộc là cô bị trúng thuốc, hay là anh nữa?

Vệ Thường Khuynh trở người nằm xuống: “Vợ ngốc, thuốc đã cho em uống từ lâu rồi, em không biết sao?”

Tế Tiểu Tô sững sờ.

Thận trọng nhớ lại mới lờ mờ nhở ra, giữa chừng hình như có mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó có người cạy miệng cô ra, đút cho cô thứ gì đó.


Cô cảm thấy rất khó nuốt, ho suốt một lúc lâu, họ đến tỉnh cả người, vừa mở mắt liền nhìn thấy dáng vẻ anh trần trụi ngồi bên giường nhìn cô, khiến cô không kiềm chế được lại kéo anh đến bên cạnh...

Hóa ra anh đã đút thuốc cho cô vào lúc đó à.

“Có phải ngốc rồi không? Nếu không cho em uống thuốc, giờ chắc em vẫn quấn lấy anh đại chiến ba nghìn hiệp không nghỉ nữa

day.

“Anh được rồi đó! Còn nói nữa!”

“Anh còn cảm thấy cho em uống thuốc sớm quá, hiếm khi em mới chủ động như vậy, nói sao cũng không để anh làm.”

“Vệ Thường Khuynh! Anh còn nói nữa là em trở mặt đấy!”

Mặt của Tể Tiểu Tô đã nóng như sắp bốc cháy đến nơi, nhớ lại bản thân tôi qua nhiệt tình như vậy, thật sự những lời lẽ dâm đãng nào cũng đã nói ra hết rồi, dùng đủ kiểu quấn lấy anh, mở khóa đủ mọi tư thế, cô thật sự muốn đào một cái hố chôn bản thân xuống cho xong.

“Được được được, không nói nữa”

“Đến giờ chưa, chúng ta phải dậy rồi nhỉ?” Tế Tiểu Tô lập tức đổi để tài. Cô không quên hôm nay phải lên thủ đô đại khai sát giới.

Vệ Thường Khuynh ôm chặt cô vào lòng: “Em nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi rồi hãy dậy”

Tối qua ống Đường trước khi ngủ đã uống thuốc, thuốc đó có một chút thành phần có tác dụng giúp ngủ ngon, một đêm ngủ rất say, lúc thức dậy, Đổng Ý Thành đã ngồi sẵn trong phòng đọc báo, suýt chút nữa làm ông giật mình.

“Cháu... Suốt cả đêm qua đều ngồi ở đây sao?” Nhìn anh, ông Đường cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, thằng bé này nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế vẫn rất quan tâm ông phải không?


Đổng Ý Thành lắc đầu: “Ông đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi dậy sớm thôi. Hai tiếng sau chúng tôi sẽ ngồi chuyến bay sớm nhất về thủ đô, ông muốn đi cùng hay là?”

Ông Đường sững sở: “Về... thủ đô?”

“Có thể ông chưa tra ra, tôi đang ở thủ đô. Trước Tết mới trở về thành phố D đón Tết thôi”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Ông Đường vui mừng: “Cùng về, cùng về đi”

Ông với thức dậy, tắm rửa chuẩn bị một chút, lúc gần ra cửa mới nhớ đến Hồng Tinh.

“Tiểu Tinh chắc vẫn chưa thức dậy, để ông đi gọi con bé. Cũng không biết con bé muốn ở lại thành phố D hay muốn đi cùng chúng ta nữa, dù gì cũng phải nói một tiếng với nó, đúng không?” Như sợ anh hiểu lầm, ông Đường lại giải thích nói: “Cô gái như Tiểu Tinh một thân một mình không ai nương tựa, cháu mới là huyết mạch của Đường gia, trước đó chúng ta đã nhận nhầm, chúng ta sẽ không để con bé..”.

“Tôi không có vấn đề gì đâu, ông muốn xem cô ta là gì đó là chuyện của ông Đồng Ý Thành cắt ngang lời ông.

Nhưng, tin chắc bây giờ Hồng Tinh không còn mặt mũi nào về thủ đô với họ nữa rồi, nếu bây giờ cô ta còn dám đối mặt với họ, vậy anh thật sự phải bái phục da mặt của cô ta.

Dày như tường thành vậy. Hơn nữa, cũng không biết tối qua cô ta đã ở đâu. Loại thuốc mà cả anh cũng không chịu nổi, vậy cô ta càng không chịu nổi, thức dậy bên cạnh một gã đàn ông nào đó hoặc vài gã nào đó, có lẽ chính là hiện thực duy nhất của cô ta. Có lẽ, lúc này được tính vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ.

Anh đoán không sai.

Dược tính của số 16 đầu có giải trừ dễ dàng vậy?

Hồng Tinh vốn không dám đi tìm ông Đường nữa, càng không có mặt mũi tìm Đồng Ý Thành và Tề Tiểu Tô. Hôm đó, cô ta triệt để vắt cạn sức của Trương Bần, lúc hắn mệt đến mức ngủ thiếp đi, cô ta lặng lẽ về phòng của mình, lấy đồ, mặc quần áo, ngồi trên giường khóc một trận rất lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui