“Vâng, vâng ạ.”
“Tôi có nhiệm vụ giao cho cô, tôi sẽ cho người đưa cô một loại thuốc, tôi không quan tâm cô dùng cách gì, lừa gạt, ép buộc, hay uy hiếp gì cũng được, cô phải để cô ta khi gặp được Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô, tìm cơ hội cho bọn họ dùng nó!”
Đan Ninh Ninh giật mình.
“Chương thiếu, thuốc gì ạ?”
Chương Vân Tễ bóp lấy cổ cô ta, chuyển hướng ánh mắt như thể đang suy nghĩ tới điều gì đó.
“Cô ấy và Vệ Thường Khuynh là vợ chồng chưa cưới, nhưng tôi không muốn để cô ấy được hạnh phúc, trừ khi hạnh phúc đó là do tôi mang lại! Nếu cô ấy hạnh phúc với người khác thì tôi chẳng quan tâm, chính xác là không thích, tôi không thích hạnh phúc của cô ấy là do người khác mang lại. Nên cần phải phá hoại nó! Phá nó đi!”
Mấy lời cuối cùng Chương Vân Tễ nói hơi mơ hồ, có phần kích động, trạng thái tinh thần của hắn không được bình thường. Đan Ninh Ninh cảm thấy lạnh sống lưng, dù hắn không nói đó là loại thuốc gì, nhưng với hiểu biết của cô ta về Chương Vân Tễ, cô ta có thể đoán ra được.
Cô ta thực sự muốn chạy trốn.
Gã Chương Vân Tễ này, lúc mới gặp mặt thì có cảm giác hắn là một người đàn ông rất ấm áp, cả tiếng nói lẫn nụ cười đều khiến người ta cảm thấy như gió xuân, toát lên hình tượng một công tử nhà giàu nhẹ nhàng, nhưng càng tiếp xúc về sau mới biết hoàn toàn không phải như vậy. Hắn khiến người khác cảm thấy thật đáng sợ.
Hắn đã nhiều lần khiến Đan Ninh Ninh phải thay đổi nhận thức về hắn.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy loại người như gã Chương Vân Tễ này còn đáng sợ hơn so với Hồng lão đại. Hồng lão đại là xấu ra mặt, vừa nhìn đã biết rồi nên giúp mọi người có thể sinh lòng phòng bị ngay, nhưng Chương Vân Tễ không giống như vậy, hắn khoác lên người hình tượng đạo mạo, nhưng lại làm ra những việc nham hiểm bỉ ổi. Đan Ninh Ninh lại cảm thấy hối hận nữa rồi.
Đáng ra cô ta không nên bám vào hắn như vậy.
Cô ta là người có dục vọng, có mơ ước với Chúc Tường Đông, có ghen ghét với Tề Tiểu Tô, nhưng bây giờ chỉ sợ sẽ càng ngày càng vượt qua giới hạn tiếp nhận của cô ta, cô ta không biết sau này sẽ xảy ra điều gì nữa.
Nhưng nếu giờ mà bảo cô ta bỏ đi thì cô ta lại không cam lòng, cô ta vẫn chưa tiếp xúc được với mục tiêu của mình, cũng chưa chân chính được tiến vào xã hội thượng lưu. Giờ cô ta có quen biết với Hồng Tinh, nhưng đó là do trước đấy cô ta nghĩ Hồng Tinh thật sự là cháu gái của nhà họ Đường, hiện giờ xem ra không phải rồi. Nếu đến lúc đó Đường gia không cần Hồng Tinh nữa thì thân phận của cô nàng đó có khi còn không bằng cô ta nữa ấy.
Cô ta đã mất rất nhiều thứ, bố mẹ cho cô ta một khuôn mặt đẹp tự nhiên, dáng người cũng đầy đặn có da có thịt, cô ta cũng có lòng tự tôn của mình. Thế mà ở đây đã bao nhiêu lần cô ta phải quỳ gối trước Chương Vân Tễ, bị hắn xem như thế thân của Tề Tiểu Tô, dùng miệng phục vụ hắn.
Đã làm đến mức độ này, nếu không đạt được cái gì mà đã phải từ bỏ thì sao cô ta cam tâm được đây?
Hơn nữa, cho dù cô ta dám bỏ, Chương Vân Tễ cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Cô có nghe lời tôi nói không đấy hả? Tôi cho cô biết, loại thuốc này không mua được ở bên ngoài đâu, nó rất thần kỳ, chỉ cần hít vào một chút thôi thì thánh nhân cũng sẽ hóa thành yêu tinh hết, ha ha ha. Tôi nhìn ra được con bé Hồng Tinh kia chỉ là một đứa con gái ngu xuẩn thích Đổng Ý Thành, cô đừng nói cho cô ta biết loại thuốc này là gì, dùng để làm gì.” Chương Vân Tễ vừa nói vừa kéo quần áo của Đan Ninh Ninh, kích động nói tiếp: “Cô lừa cô ta, nói rằng loại thuốc này là thứ tốt ở bên nước ngoài, giúp hormone trong người đàn ông xao động, nó có tác dụng gì? Tác dụng là trông thấy người đàn bà trước mặt mình rất gợi cảm và đáng yêu và sẽ dễ dàng yêu người đó. Chỉ cần nói như thế là con bé Hồng Tinh ngu ngốc đang đâm đầu vào tình yêu kia chắc chắn sẽ dùng.”
Nói đến đây, Đan Ninh Ninh đã bị hắn cởi hết quần áo.
Nhưng hắn lại nhìn thân thể cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Nhìn cái cơ thể gầy gò này của cô xem, chậc chậc, chả có tí thịt nào cả, chẳng biết cái vị ở Hạ gia kia vì sao lại thích kiểu đàn bà gầy như que củi thế này, hắn ta không sợ sờ vào không thấy thoải mái à.”
Đan Ninh Ninh nhục nhã ôm lấy ngực mình, lại bị hắn giật ra. Hắn nhìn chằm chằm vào ngực của cô ta và nói: “May mà còn có chút ngực. Giờ tôi cũng không cần giữ thân sạch sẽ vì Tề Tiểu Tô nữa, mau đến đây…” Nói rồi, hắn há miệng cắn vào một bên ngực của cô ta.
Cắn theo đúng nghĩa đen. Đan Ninh Ninh đau đến mức suýt nữa đã kêu thành tiếng.
Giữ thân sạch sẽ? Nói đùa gì thế?
Cứ không tiến vào trong thì gọi là giữ thân sạch sẽ à? Đã bao nhiêu lần hắn ra ở trong miệng cô ta rồi.
Mặt cô ta nhăn nhó, trắng bệch, cố gắng chịu đựng để cho hắn giày vò.
***
Đã ăn xong bữa cơm tất niên. Ở bên biệt thự Long gia không có ai quản lý chuyện đốt pháo hoa cả, dù sao thì nơi này cũng cách nội thành khá xa, xung quanh đây đều là đất tư nhân, sẽ không khiến người khác chú ý.
Nên khi cơm nước đã xong xuôi, Tề Tiểu Tô kéo Tô Á Thiên, Nghiêm Uyển Nghi và Chúc Tường Viêm đi mua một đống pháo hoa để đốt ở ngoài trời.
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, rực rỡ đến mức khiến ai cũng trầm trồ.
“Mau, Tiểu Thiên, chúng ta đốt cùng một lúc nhé, bắn càng nhiều pháo thì càng đẹp.” Chúc Tường Viêm hăng hái, kéo theo cả Tô Á Thiên cùng nhau chơi đến điên luôn.
“Mọi người cẩn thận một chút!” Nghiêm Uyển Nghi ở bên cạnh bịt lỗ tai, kêu lên.
Chúc Tường Viêm quay đầu lại nhìn thấy cô cười đôi mắt sáng lên, anh ta không kiềm chế được mà chạy đến bên cô, bưng mặt cô lên rồi cúi xuống hôn mạnh lên môi cô, đầu lưỡi cũng nhanh chóng xâm nhập vào bên trong.
“Ưm…” Nghiêm Uyển Nghi đột nhiên bị Chúc Tường Viêm tập kích làm mặt cô đỏ tới tận mang tai, vất vả lắm mới thoát ra được, cô lập tức trừng mắt với anh ta: “Anh làm gì thế? Tiểu Thiên vẫn còn đang ở đây đấy!”
Hai mợ nhà họ Tô đều đang mang thai nên ăn cơm tất nhiên xong đã đi về trước, riêng Tô Á Thiên nhất quyết không chịu về đòi ở lại. Mấy ông bà già ngồi trong nhà uống trà xem chương trình cuối năm, còn đám người trẻ tuổi bọn họ ở bên ngoài chơi vui vẻ.
“Hé hé, em chẳng thấy cái gì hết!” Tô Á Thiên nháy mắt ra hiệu với hai người bọn họ, sau đó chỉ tay về một bên khác.
Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi nhìn theo tay của cậu ta và bắt gặp Tề Tiểu Tô cùng Vệ Thường Khuynh đang ẩn mình phía dưới bóng cây, hai người họ thân mật dán vào nhau như kết hợp thành một người vậy, không nhìn thấy rõ lắm, nhưng chắc chắn họ đang hôn nhau rồi.
Nghiêm Uyển Nghi vừa muốn cười lại cảm thấy đỏ mặt.
Chúc Tường Viêm thì quay đầu nhìn vào bên trong khu vực tiếp khách, anh trai anh ta đang ngồi một mình trên ghế xích đu, chậm rãi đong đưa, mặt hướng về phía bên này, dù không thấy rõ ánh mắt của anh ấy đang nhìn về đâu, nhưng trong lòng Chúc Tường Viêm cảm thấy chua xót.
Anh ta đã nói hôm nay anh ấy đừng theo Tiểu Tô qua đây rồi, thế mà anh ấy vẫn cứ cố chấp.
Giờ thì hay rồi, cứ thỉnh thoảng lại bị cảnh thân mật của người ta kích thích, sướng chưa?
“Anh cũng đừng lo cho anh cả.” Nghiêm Uyển Nghi thấy ánh mắt lo lắng của Chúc Tường Viêm cũng thuận mắt nhìn theo, cô chỉ biết thở dài: “Anh cả không phải loại người dễ bị tình yêu đánh bại đâu.”
Tuy cô không hiểu rõ loại người như Chúc Tường Đông, nhưng cô và Tề Tiểu Tô cũng chỉ mới quen biết với hắn, lại quen biết bởi vì một người đàn bà. Các cô đã được chứng kiến cảnh hắn đối xử với bạn gái Lâm Vũ Hi lạnh lùng như thế nào, ở trong lòng của Nghiêm Uyển Nghi, một người đàn ông như Chúc Tường Đông sẽ không bao giờ thật sự đau đến mức không muốn sống vì một người phụ nữ.
“Ừ, sẽ không bị đánh bại.” Nhưng cả đời cũng sẽ không hạnh phúc. Chúc Tường Viêm lại thở dài, anh ta ôm lấy Nghiêm Uyển Nghi, hôn lên mặt cô và nói: “May mắn người anh yêu là em, mà không phải là Tề Tiểu Tô.”
Tề Tiểu Tô quá khó theo đuổi, hơn nữa bên cạnh cô ấy bây giờ còn có một Vệ Thường Khuynh, người mà không gã đàn ông bình thường nào có thể vượt qua được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...