Trước khi anh chàng đẹp trai đó trượt xuống, còn có một người nhảy xuống trước, nhanh chóng bò dậy chạy về phía sau.
Lúc cô ta nhìn thấy Vệ Thường Khuynh hơi chững lại, vô thức giơ tay chỉ một phương hướng, chính là hướng người vừa rồi bỏ chạy. Vệ Thường Khuynh liếc nhìn cô ta một cái, ném lại một câu: “Đến chỗ trụ trì tìm người đàn ông lúc sáng hỏi chuyện cô, bảo anh ta ra phía sau giúp đỡ.”
Câu này anh nói rất nhanh, sau đó người đã lướt nhanh như một cơn gió, chạy khỏi tầm mắt của cô ta.
Người đàn ông lúc sáng hỏi chuyện cô ta?
Hồng Tinh chớp chớp mắt nhớ ra, lúc sáng ở nhà để tro cốt gặp phải hai nam một nữ, cô có ấn tượng rất mạnh, dù sao bình thường cũng hiếm khi thấy có ba người đi cùng nhau mà ai cũng như ngôi sao như thế!
Có phải bọn họ gặp phải bọn cướp rồi không? Phía sau chỉ còn lại cô gái đó?
Hồng Tinh vừa nghĩ lại liền biết vì sao mấy người họ lại đến đây, vì cô đã nhắc đến Lũng Vân Tự với họ!
Không được, không được, lỡ như vì cô ta, bọn họ vừa đến đã gặp phải bọn xấu, vậy cô ta cũng có trách nhiệm!
Hồng Tinh lập tức chạy ra sân sau, trên đường còn tiện tay vớ lấy một khúc cây. Bây giờ đi tìm người chắc không kịp nữa nhỉ, chi bằng bản thân cô ta đến đó giúp đỡ thì hơn!
Hồng Tinh tràn đầy nhiệt huyết lại không ngờ, vừa ra sân sau, cô ta liền nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang đánh nhau với một người đàn ông rất cao to.
Người đàn ông đó chắc phải cao hơn một mét tám, vóc dáng cường tráng, sức lực tung ra một nắm đấm dường như có thể trực tiếp đánh bay Tề Tiểu Tô, cảnh tượng này khiến cô ta hoảng sợ hét lên một tiếng thất thanh.
Nhưng Tề Tiểu Tô nhìn có vẻ nhỏ nhắn hơn cô ta nhiều lại rất linh hoạt, xoay người tránh đi, tiện tay đánh mạnh vào bụng hắn, né tránh đồng thời cũng mang cả công kích.
Hồng Tinh đứng xem rất căng thẳng, hai tay siết chặt khúc gỗ trong tay, nhưng lại không tìm thấy kẽ hở có thể nhúng tay, không kìm được nuốt nuốt nước bọt.
Chính vào lúc này, khóe mắt của cô ta nhanh nhẹn phát hiện có một tia sáng lóe lên, dường như có kim loại nào đó vừa lóe lên, cô ta lập tức phản ứng lại, vội hét lên: “Cẩn thận, hắn có dao!”
Gã đàn ông đó vừa rồi khom người né một quyền của Tề Tiểu Tô, tiện tay từ trong giày da rút ra một con nhọn, ở góc độ của hắn, nếu đâm thẳng lên trên, Tề Tiểu Tô vốn không thể né được.
Thân thủ của Tề Tiểu Tô so với gã sát thủ này, tuy có chiếm phần thắng hơn một bậc, nhưng đối phương có chiều cao và ưu thế hình thể, cũng tạo nên áp lực không nhỏ cho cô, vừa rồi một quyền đánh hụt, cô ước chừng đối phương sẽ lập tức phản công, vì đối phương ra đòn nào cũng nặng, cô chỉ có thể nhanh nhẹn tránh né, thế nên đã chuẩn bị sẵn sẽ tiếp tục né, nhưng không ngờ đối phương vốn không ra tay, mà tay lại cầm dao vung về phía bắp đùi của cô.
Cô nghe thấy tiếng nhắc nhở của Hồng Tinh, nhưng hiện đã không còn đường lui, vì lúc này họ đang áp sát về phía các vại gốm, nếu cô còn lui nữa thì sẽ trượt ngã.
Tề Tiểu Tô cắn chặt răng.
Thân thủ vẫn còn kém một chút, vẫn còn kém một chút. Không lẽ cánh tay trúng đạn, chân còn phải trúng dao sao?
Tuy vừa rồi Hồng Tinh rất nhiệt tình muốn đến giúp đỡ, nhưng sau khi đến nhìn thấy người đàn ông cao to như vậy, trong tay còn có dao, trong lòng cô ta dù rất muốn giúp đỡ, nhưng hai chân cũng chẳng còn sức, vốn không còn nghe theo chi phối của cô ta nữa. Điều cô ta muốn là bản thân dũng cảm xông qua đó, vung khúc gỗ đánh liên tục vào người đàn ông đó, nhưng thực tế do cô ta hồi hộp cầm khúc gỗ, đứng cách đó rất xa, vốn không biết phải làm gì mới tốt. Sớm biết thế, cô ta nên nghe lời anh chàng đẹp trai kia, đi tìm anh chàng đẹp trai còn lại mới phải.
Rít lên một tiếng, quần jeans bị rạch một lỗ to, đồng thời cũng bị cứa lên phần thịt dưới đùi, cơn đau khiến Tề Tiểu Tô muốn chửi thề.
Nhưng cô vẫn mừng thầm, cô không béo lắm, chân cũng không to, thế nên trực tiếp chui vào khe hở giữa hai chiếc vại, chắc vết thương cũng không nặng, chỉ bị rạch một đường rất nông thôi.
Nhưng đối phương vốn không cho cô cơ hội nghỉ xả hơi, lại một lần nữa cầm dao đâm về phía bụng dưới của cô.
Vóc dáng Tề Tiểu Tô thấp, đội đầu xông về phía bụng của hắn, đồng thời túm chặt áo của hắn, mượn lực nhảy lên, giẫm lên vại gốm, một chân giẫm lên bụng của hắn, cứ thế mượn sức lui về sau thêm một đoạn, nhanh nhẹn nhảy lên mái hiên.
Người đàn ông đó và Hồng Tinh nhìn thấy đều có chút ngẩn ra, còn có thể như thế sao?
Hồng Tinh thật muốn nhảy lên vỗ tay cổ vũ cho cô, tuyệt, tuyệt lắm! Oai quá! Động tác này nhìn quả giống hệt các động tác tạp kỹ, oai lắm! Cô ta quyết định tôn cô gái này làm thần tượng!
Vốn không biết lúc này Tề Tiểu Tô khổ không nói nên lời, vừa muốn hét bảo cô ta rời khỏi, nhưng lại sợ khiến gã đàn ông này ra tay với cô ta, đến lúc đó cô cũng khó khống chế nổi. Nếu Hồng Tinh không có ở đây, cô còn có thể lấy súng ra, đùng một phát kết liễu gã này, nhưng có cô ta ở đây, cũng không thể diệt khẩu cả cô ta được đúng không?
Cánh tay của người đàn ông đó đủ dài, đứng bên trên vại gốm, vẫn có thể cầm dao đâm về phía cô.
Thể lực của Tề Tiểu Tô đã không chống đỡ nổi nữa, chỉ có thể lui về sau, nhân cơ hội nhanh chóng điều chỉnh một chút, hồi phục được chút nào hay chút ấy. Do liên tục lùi về sau, ngói bị xốc lên hết mấy miếng, trong tay cô vớ được một miếng, lập tức đập mạnh vào mắt của người đàn ông đó.
Gã tránh ra, giơ tay bám chặt vào mái hiên, vậy mà cũng có thể leo lên mái hiên.
Tề Tiểu Tô thấy tình hình không ổn, lập tức cầm một miếng ngói khác đập vào hắn, nhưng giây tiếp theo, tay của cô vô tình tóm được mảnh phi cơ.
“Bỏ vào không gian!” Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kêu lên. Năng lượng của mảnh này không hề nhỏ! Bây giờ không cất vào, đợi đến lúc xảy ra chuyện không kịp nữa có muốn lấy cũng không biết phải đi đâu tìm.
Nhưng Tề Tiểu Tô lại cảm thấy lúc này không thể cất vào được, gã sát thủ đang từng bước tiến gần đến không nói, ở đây còn có một Hồng Tinh nữa.
Hồng Tinh lúc này mới dám đến gần hơn một chút, vung khúc gỗ trong tay lên hướng về phía gã sát thủ đó đập xuống: “Đồ khốn! Có bản lĩnh thì xuống đây!”
Gã sát thủ đó cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, giây tiếp theo, lập tức tịch thu khúc gỗ trong tay cô ta, một tay cầm khúc gỗ một tay cầm dao, hùng dũng tấn công về phía Tề Tiểu Tô.
Phụt.
Hồng Tinh muốn ói máu.
Tề Tiểu Tô càng muốn ói máu hơn.
“Gái à, xin hỏi cô là trợ công của đối phương sao?”
Cô cắn răng hỏi một câu, nhặt mảnh phi cơ đó lên, Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ném vào hắn!”
Nguyên liệu của mảnh này có thể chắn dao, chắn thanh gỗ!
Tề Tiểu Tô có chút cạn lời, hét lên một câu với Hồng Tinh: “Mau đi tìm người!”
Cô ta đi rồi, mới có thể nổ súng được! Trước khi cô ta đến, khó khăn lắm mới đá bay được súng của gã sát thủ này.
“Ờ ờ, cô ráng kiên trì nhé, cẩn thận một chút!”
Hồng Tinh như tỉnh lại từ trong cơn mơ, lập tức xoay người chạy xông ra ngoài. Cô ta chạy được một đoạn, lại đúng lúc đụng phải người mà cô ta cần tìm Đổng Ý Thành, đầu đâm vào ngực anh.
Đổng Ý Thành giữ chắc vai cô ta, đỡ cô ta đứng dậy, lui về sau hai bước mở rộng khoảng cách. Anh cũng nhận ra Hồng Tinh.
“Là cô?”
“Ôi, anh ơi, cô gái đi cùng anh đang bị người ta đánh, mau đến giúp cô ấy đi!” Hồng Tinh vừa nhìn thấy là anh, nghĩ cũng chẳng nghĩ giơ tay kéo lấy tay anh, vội vội vàng vàng kéo anh về phía hậu viện.
Đổng Ý Thành cúi đầu nhìn cánh tay đang bị cô ta nắm chặt.
Chính vào lúc này, đoàng một tiếng súng vang lên.
Hồng Tinh giật mình, chân cũng mềm nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống, cũng may Đổng Ý Thành đã đỡ lấy cô ta. Cô ta hốt hoảng ngẩng đầu: “Không lẽ đối phương còn có súng sao?”
Đổng Ý Thành đã buông cô ta ra, chạy thật nhanh về phía tiếng súng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...