“Sao không phái một đám người tới dứt khoát giết em luôn đi cho xong?” Cô có chút cạn lời nói.
“Dám đến?”
Vệ Thường Khuynh kéo cô vào lòng, nói: “Em phải tăng cường huấn luyện, anh có một cảm giác, đối phương dường như đang từng bước từng bước thăm dò em, hoặc cả chúng ta.”
Đây là suy đoán vừa rồi lúc đứng ở đây anh vừa nghĩ ra.
Nổ bom là lần đầu tiên, có lẽ lần đó thật sự chỉ có một mục tiêu, đó chính là muốn lấy mạng của cô. Nhưng lại phát hiện trong lần nổ bom đó Tề Tiểu Tô lại có thể bình an vô sự thoát thân, đối phương sau khi bặt vô âm tín một thời gian dài mới quyết định thăm dò thân thủ và nội lực của cô, nên đã sắp xếp sát thủ Denis đến, nhưng Tiểu Tô vẫn bình an thoát khỏi nguy hiểm như thường. Lần này chúng đổi sang một cách khác, dùng rắn độc. Nghĩ rằng so với nổ bom và tập kích súng, cách này càng bí mật hơn, hơn nữa khiến người ta cảm thấy phong cách này hoàn toàn khác với hai lần trước, càng muốn thăm dò Tiểu Tô liệu có thể liên hệ chuyện mấy lần vừa qua lại với nhau không.
Thăm dò võ công và nội lực của cô, rốt cuộc có mục đích gì?
Có thể khẳng định là, bọn họ muốn lấy mạng của cô, nhưng, bây giờ lại thiên về hướng trước khi lấy mạng của cô, vẫn có thể lợi dụng cô.
Nhưng lợi dụng cô để làm gì chứ?
Thế lực phía sau này cũng khiến anh thầm cảm thấy có chút kinh sợ, vì anh đã lục lọi trong ký ức của mình rất lâu, hoàn toàn không nghĩ ra ban đầu trong các quyển sách và tư liệu mà anh xem, có sự tồn tại của một thế lực thần bí nào như vậy cả.
Hạ Nông?
Trong đầu anh đột nhiên lóe lên cái tên này.
Nhưng trước đây Hạ Nông vốn không quen biết Tiểu Tô mới đúng.
Tề Tiểu Tô phát hiện lực cánh tay của anh ôm mình đột nhiên mạnh hơn, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, thấy cằm của anh đang siết chặt, toát ra một cảm giác lạnh lùng hà khắc, cô không kìm được giơ tay xoa xoa.
“Nghĩ gì vậy? Em sẽ tăng cường huấn luyện, không cần lo lắng.”
Vệ Thường Khuynh cúi đầu nhìn cô, nghiêm mặt nói: “Đối phương trong tối, chúng ta ngoài sáng, bảo Tiểu Nhất kiểm tra hệ thống camera của sơn trang thật kỹ. Gần đây muốn đi đâu anh đều sẽ đi cùng em.”
Hệ thống Tiểu Nhất nghe thấy câu này của anh sớm đã bắt đầu điều tra.
Nhưng kết quả đối phương lại phá hủy hết tất cả camera giám sát của mọi người từ ngoài đường cái kéo dài cho đến sơn trang.
Đây không phải chuyện một người có thể làm được, cũng giống như hai lần trước, đối phương rất thận trọng.
Tề Tiểu Tô đột nhiên nghĩ ra gì đó, có chút chần chừ nói: “A Khuynh, sao em có một cảm giác, phòng bị của đối phương, giống như nhằm vào Hệ thống Tiểu Nhất vậy.”
Câu này khiến Hệ thống Tiểu Nhất cũng bất ngờ. Ánh mắt Vệ Thường Khuynh càng trở nên sắc bén hơn, trầm giọng hỏi: “Sao em lại cảm thấy thế?”
Tề Tiểu Tô nói: “Có thể anh và Tiểu Nhất đều không có cảm giác gì, vì đối với bản thân hai người mà nói, Hệ thống Tiểu Nhất vốn không có gì là không thể, nó chỉ là một trí thông minh nhân tạo, ở tương lai, ở Liên minh các hành tinh, có lẽ anh cũng đã quen với việc nó không có gì là không thể, nhưng đối với em mà nói thì không như thế.”
Cô suy nghĩ một lúc, đang nghĩ xem phải làm sao nói ra cảm giác của bản thân.
“Nhưng đối với em mà nói, anh và Hệ thống Tiểu Nhất quả là chỉ có thể có trong phim khoa học viễn tưởng, đối với thời đại này mà nói thì cũng như vậy, kể cả hồi mới đầu lúc Tiểu Nhất bị thiếu năng lượng vẫn có thể làm ra những chuyện vượt xa khỏi sự tưởng tượng của em và bây giờ tuy năng lượng của nó vẫn chưa đủ, nhưng cũng không phải đặc biệt thiếu năng lượng không phải sao? Ngoài xuyên không, trở về Liên minh các hành tinh, ngoài những việc lớn vẫn chưa làm được, theo lý mà nói, điều tra người muốn giết em này, không thành vấn đề mới đúng. Nhưng nó vẫn không tra được, vì sao chứ?”
Đúng vậy, tại sao?
Cơ mật quân đội không tra được.
Nhưng trên thực tế, cho đến bây giờ Hệ thống Tiểu Nhất thậm chí còn không biết việc rốt cuộc đối phương có phải là người của quân đội hay không.
Vì sao chứ?
Là một người sinh ra và lớn lên ở thế kỷ 21 này, Tề Tiểu Tô cảm thấy, thời đại này vốn không có ai có thể sánh được với Hệ thống Tiểu Nhất.
Vậy khả năng duy nhất chính là...
Vệ Thường Khuynh từng chữ từng chữ tiếp lời cô: “Trừ khi, đối phương có trí thông minh nhân tạo có thể so sánh với No1.”
Suy luận này giống như một tiếng sét giữa trời quang.
Cho dù đây là suy đoán do bản thân Tề Tiểu Tô đưa ra, nhưng thật sự nghe thấy anh nói ra rõ ràng như thế, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Mãi một hồi lâu vẫn không thể lên tiếng nói chuyện.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là có thể ở trong thời đại này ngoài Hệ thống Tiểu Nhất ra, còn có người, hoặc một trí thông minh nhân tạo khác đến từ tương lai. Nếu thật sự như vậy, ưu thế nghịch thiên này của họ sẽ bị phá vỡ.
Qua một lúc rất lâu sau, Tề Tiểu Tô khó khăn lắm mới bình phục lại tâm trạng được một chút, nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Hơn nữa, dựa theo phân tích, đối phương đã biết sự tồn tại của Hệ thống Tiểu Nhất, hoặc có thể nói đã biết đến sự tồn tại của anh, hắn ta biết bản lĩnh của anh, thế nên không dám tùy tiện để lộ thân phận, chỉ có thể ra tay thăm dò như vậy, vì hắn sợ sau khi bị lộ sẽ khiến anh phát hiện, vậy thì sẽ phải đối mặt trực tiếp. Hắn không nắm chắc khi đối diện trực tiếp với anh, nên chỉ có thể ra tay từ chỗ em trước.”
Nếu nói vậy, kẻ đó là người quen của Vệ Thường Khuynh.
Lúc này Hệ thống Tiểu Nhất mới lên tiếng: “Lẽ nào sự cố lỗ sâu* khi ấy, còn có người khác cũng cùng đến theo?”
* Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian.
Tề Tiểu Tô tường thuật lại câu nói này cho Vệ Thường Khuynh nghe, sau đó nói: “Chuyện này cũng không phải không thể.”
“Chuyện này ngược lại...” Đôi mắt Vệ Thường Khuynh hơi híp lại, giọng nói lạnh lùng: “Thú vị hơn rồi.”
Tuy anh nói thú vị hơn, nhưng ánh mắt đó, ngữ khí đó, lại khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương. “Nếu đã đi theo đến đây, trí thông minh nhân tạo của hắn cũng tuyệt đối không thể sánh được với No1, có lẽ may mắn giẫm phải vận may, trùng hợp có được năng lượng cực lớn thôi.”
“Đúng đúng đúng.” Hệ thống Tiểu Nhất vội nói: “Dù thế nào, sao có thể so với bản Hệ thống chứ? Chắc là do năng lượng của đối phương đủ lớn thôi!”
Chuyện này cũng rất có thể, dù bây giờ Hệ thống Tiểu Nhất vẫn còn năng lượng, nhưng nghe nói so với thời kỳ đỉnh cao của nó vẫn kém hơn rất nhiều.
“Nếu là người quen, cho dù hắn có trốn như thế nào, cuối cùng anh vẫn có thể tóm hắn ra!” Vệ Thường Khuynh thật sự tức giận, nếu vì nguyên nhân ở anh mang đến nguy hiểm cho Tiểu Tô, anh vừa giận bản thân đồng thời cũng quyết định nhất định phải tóm đối phương ra băm thành trăm mảnh.
Tề Tiểu Tô động viên vỗ về vai anh: “Cũng không vội, nếu hắn đã ẩn sâu như vậy, chỉ dám lén lút ra tay, cho thấy hắn vốn không bằng anh, không tự tin!”
Bằng không sao còn phải băn khoăn nhiều như vậy.
Vệ Thường Khuynh lại nghĩ đến một điểm khác, nếu suy luận của họ thành lập, đối phương có thể đoán được Hệ thống Tiểu Nhất đang ở trên người Tiểu Tô, cho thấy xuất phát điểm khi hắn đến thời đại này cũng cao hơn anh không ít, đại khái đã nắm bắt được thế cục toàn diện, vậy nên mới có thể phát hiện ra tung tích của anh nhanh như vậy.
Nhưng, hắn thật sự đã chọc tức anh rồi.
Anh cũng chưa từng thử qua thế cục bị động như vậy bao giờ.
Xem ra, anh phải hành động nhanh lên mới được.
Bên dưới truyền đến giọng của Hàn Dư: “Đội trưởng, trong rãnh nước bên phía hoa viên bắt được con rắn thứ tư, ngoài ra không phát hiện được gì khác.”
“Ừm, giao cho Đồng Xán bảo cậu ta đưa đi kiểm tra, kiểm tra xong thì mang về.”
Vệ Thường Khuynh nói.
“Tối hôm nay cũng may nhờ có Lông Vàng, là nó đã phát hiện ta mấy con rắn đó.”
Tề Tiểu Tô mở to mắt: “Lông Vàng còn có bản lĩnh này sao?”
“Ừm, thế nên, sau Tết lên thủ đô mang cả nó theo cùng luôn đi.” Lông Vàng vốn được để lại sơn trang, ông Kim sẽ đến chăm sóc nó, nhưng bây giờ anh cảm thấy nên đưa nó đi cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...