Vệ Thường Khuynh lạnh nhạt nói một tiếng: “Người hằng đêm ôm cô ấy ngủ là tôi.”
Phụt.
Lợi Nam: “…”
Cậu giỏi.
Lời này đợi A Thành khỏi rồi, cậu đến trước mặt cậu ta mà nói nhé.
Lúc Tề Tiểu Tô nói tới gần khàn cả tiếng, Đổng Ý Thành đã cố gắng dằn đau buồn xuống. Cô đã quá khó chịu rồi, anh không muốn tăng thêm nỗi đau cho cô nữa.
Lúc này anh nên bình tĩnh, mới có thể làm chỗ dựa cho cô được.
“Bây giờ Bạch Dư Tây vẫn đang điều tra, anh, anh cứ dưỡng thương cho khoẻ trước đã.” Nếu Tề Tiểu Tô đã nói, đương nhiên sẽ nói hết cả những điểm khả nghi mà sau này cô phát hiện ra, bao gồm cả chuyện Bạch Dư Tây đang điều tra Dương Linh Linh.
Đổng Ý Thành giơ tay chạm nhẹ vào giọt nước mắt vừa rơi xuống còn chưa kịp lau đi của cô, khàn giọng nói: “Anh biết rồi. Trước kia thật sự là đã làm khó cho em rồi, em gái, sau này có anh ở đây, cứ giao cho anh đi.”
“Không, anh, em đã không phải là đứa bé trước đây nữa, chúng ta cùng nhau làm.” Tề Tiểu Tô lộ ra một nụ cười rực rỡ với anh.
Đúng vậy, mấy năm anh đang cố gắng, Tiểu Tô đã trưởng thành và thay đổi rất nhiều rồi. Anh phải cố gắng, mới không chậm bước với cô.
“Chương Vân Tễ em nói đó, anh đã từng nghe nói về hắn rồi, còn cả Nguyễn Dật Quân nữa.” Anh dừng một chút, trong mắt tản ra một tia hung ác: “Sau này nếu như bọn chúng lại tìm đến em thì nói cho anh biết.”
Một người dám có ý đồ với em gái anh, một người, lại dám đánh em gái anh.
Mắt Tề Tiểu Tô sáng lên: “Anh, nói như vậy, thân thủ của anh rất tốt đúng không?”
Vừa rồi lúc nhắc đến Nguyễn Dật Quân cô đã nói rồi, thân thủ của Nguyễn Dật Quân vô cùng lợi hại, là đối thủ mạnh nhất mà cô từng gặp phải!
Dù sao, trừ Vệ Thiếu soái ra, Hàn Dư, Đồng Xán vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Thấy cô như vậy, Đổng Ý Thành lại khẽ cười: “Yên tâm, anh trai em ở quân khu chưa từng gặp phải đối thủ nào ghê gớm cả!”
Oa!
Giỏi quá!
Mắt Tề Tiểu Tô lập tức sáng lên. Anh cô lợi hại như vậy sao?
“Anh chưa đánh với hắn bao giờ, nhưng tất cả ghi chép thi đấu và video về quân nhân ưu tú, anh có thể tìm được, đều đã nghiên cứu qua rồi.” Đổng Ý Thành nói: “Thân thủ của Nguyễn Dật Quân đúng là rất tốt, nhưng em tin anh đi, anh tuyệt đối sẽ không thua hắn đâu.”
Lúc nói lời này, mặc dù cả người Đổng Ý Thành đều bị thương, nhưng loại tự tin và sức hấp dẫn toát ra từ trong xương cốt anh, vẫn khiến cho người ta cảm thấy anh vô cùng anh tuấn.
“Còn nữa, ba năm trước anh mua hai căn hộ ở thủ đô, em vẫn đang ở khách sạn đúng không? Kêu người quét dọn rồi chuyển đến đó ở đi.” Đổng Ý Thành nói.
Tề Tiểu Tô trợn to hai mắt, không phải nói… làm lính nghèo sao? Anh mới có mấy năm như vậy lại có thể để dành được tiền mua nhà ở thủ đô rồi á! Còn mua một lúc hai căn!
Hoá ra anh cô là thổ hào đấy à!
Đổng Ý Thành giơ tay ra xoa đầu cô, nói: “Trước kia không phải em nói không thi đại học Bắc Kinh thì sẽ thi đại học Thanh Hoa sao? Cho nên anh mua nhà giữa đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa, khoảng cách xêm xêm nhau. Mua ba năm trước, vay tiền mua, hơn nữa còn là A Nam giúp đỡ mới mua được, nguồn gốc của căn nhà kia có chút…”
“Tóm lại, tiền thật sự phải trả, không nhiều như trong tưởng tượng của em đâu.”
Tề Tiểu Tô hiểu ra.
Nguồn gốc của nhà chắc chắn không phải là quang minh chính đại, khu vực hơi khó nói, người bình thường không tiếp xúc đến được. Nhưng nếu như bây giờ đã lộ ra rồi, giá nhà ở khu vực đó chắc chắn đã là giá trên trời.
Nói như vậy, anh cô không chỉ có bản lĩnh giỏi, còn thật sự là thổ hào nữa.
Anh kiếm tiền như thế nào, Đổng Ý Thành cũng không muốn nhiều lời, bởi vì đó đều là dùng mồ hôi và máu, dùng mạng để đổi lấy, phải dùng đến loại nhiệm vụ tinh nhuệ, bình thường độ khó, hệ số nguy hiểm cũng đều cao cả, nhưng vì thù lao kếch xù, lần nào anh cũng đi.
“Bởi vì anh là biên chế độc lập, cho nên, thỉnh thoảng A Nam sẽ giúp anh nhận một ít nhiệm vụ có tiền thưởng, cho nên cũng kiếm được ít tiền. Anh mua hai căn đối diện nhau, vốn dĩ nghĩ là, trước khi kết hôn chúng ta sẽ ở một căn cùng với bố mẹ, cả nhà…” Đổng Ý Thành nói: “Đợi đến khi anh kết hôn, hoặc là em kết hôn trước, sẽ có thể ở căn đối diện kia, như vậy chúng ta vẫn được ở gần nhau.”
Nghĩ chu đáo như vậy.
Nếu như bố mẹ vẫn còn, vậy thì đúng là cuộc sống tốt đẹp nhỉ?
Tề Tiểu Tô đau lòng. Cô cũng không ngờ trong mấy năm nay Đổng Ý Thành lại làm nhiều như vậy, cô cứ tưởng anh chỉ đang yên lặng huấn luyện trong quân doanh mà thôi.
Đương nhiên, nếu như năm đó Lợi Nam không tìm anh, có lẽ bây giờ anh sẽ không được như vậy.
“Nhà đều lắp đặt xong cả rồi, nhưng anh chưa có cơ hội về ở, em đừng ở khách sạn nữa, chuyển đến đó ở đi.” Đổng Ý Thành nói.
Tề Tiểu Tô hít mũi một cái, dùng sức gật đầu: “Vâng! Nhà anh trai em mua, đương nhiên em phải ở rồi.”
Lúc cô quay về phòng bệnh của mình đã là mười rưỡi đêm.
Vệ Thường Khuynh ngồi dựa ở đầu giường đọc tạp chí.
“Ồ, anh tìm tạp chí ở đâu ra thế?” Tề Tiểu Tô đóng cửa lại, đi đến chỗ anh.
Vệ Thường Khuynh không nói gì, đặt cuốn tạp chí xuống, đứng lên rót một cốc nước đưa cho cô, rồi mới lên tiếng: “Định nói hết lời mấy năm một lần luôn à?”
Giọng còn khàn như vậy?
Hơn nữa, ở bên kia hai ba tiếng liền, đến tìm anh một lần cũng không có. Lúc trở về ánh mắt còn đỏ, nhưng lại trong veo và sáng như vậy, còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Anh trai cũng khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc như vậy sao?
“A Khuynh, nhiều năm không gặp anh ấy như vậy, như chưa từng xa cách, loại cảm giác này thật sự rất tốt.” Tề Tiểu Tô bê cốc nước lên uống cạn cốc, cười ngây ngô với anh: “Không phải là anh ghen đấy chứ? Mặc dù em với anh ấy không có quan hệ huyết thống, nhưng cảm giác chính là anh em ruột huyết mạch tương liên, loại cảm giác này thật sự rất tốt.”
“Anh có cái gì mà ghen chứ? Người thân và người yêu chung quy cũng khác nhau.” Vệ Thường Khuynh nói rồi, nhận lấy cốc nước trong tay cô đặt xuống bàn, sau đó tránh vết thương của cô ra, đè cô xuống giường.
“Anh muốn làm gì?” Tề Tiểu Tô trợn to hai mắt.
“Em nói xem?” Anh đè xuống, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu: “Ngoan ngoãn để tay ở đây, không được nhúc nhích.”
“Anh điên rồi, đang ở bệnh viện đấy, đây còn là giường bệnh nữa.”
“Giường bệnh cũng là giường.”
Anh vừa nói, tay không dừng, miệng cũng không dừng, nuốt hết kháng nghị của cô vào trong miệng.
Nhưng đúng lúc Tề Tiểu Tô cho là mình sắp bị xử tử, anh lại dừng lại, thở hổn hển, kéo cao chăn lên: “Ngủ đi.”
“Ơ?”
“Ơ cái gì? Cho em nghỉ ngơi hai ngày!”
Anh làm sao nỡ dày vò cô vào lúc này chứ.
Tề Tiểu Tô im lặng cười trong lòng anh. Làm sao đây, hôm nay cô cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Tề Tiểu Tô tỉnh lại thấy chỉ còn một mình trên giường, vốn dĩ cho là Vệ Thường Khuynh đi ra ngoài chạy bộ hoặc là mua đồ ăn sáng, nhưng cô không ngờ, Đổng Ý Thành và Vệ Thường Khuynh đã nói chuyện được nửa tiếng rồi.
Đợi cô rửa mặt xong, đang suy nghĩ phải nói chuyện muốn xuất viện thế nào với Lợi Nam và Lợi Sở trưởng, Hàn Dư đã vội vàng gõ cửa: “Chị dâu, mau đi xem xem, đội trưởng và anh chị xung đột rồi!”
Cái gì?
Tề Tiểu Tô cả kinh, lập tức xông ra ngoài.
Trong phòng bệnh của Đổng Ý Thành, hai người đàn ông đều mặt hằm hằm đứng đối diện nhau, bầu không khí căng thẳng, dường như chạm một cái sẽ nổ tung.
Hai y tá đứng ở cạnh cửa, bộ dạng rất căng thẳng, nhưng ngay đến việc lên tiếng ngăn cản cũng không dám, bởi vì nhìn hai người đàn ông này lạnh lùng, cay nghiệt quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...