“Nhìn gì thế?”
Vệ Thường Khuynh nhéo nhéo gương mặt cô hỏi.
“Nhìn thấy một người có chút quen mắt.” Nhưng tại sao cô ta lại ở đây?
“Hỏi No1.”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói: “Đan Ninh Ninh.”
Quả nhiên là cô ta. Tề Tiểu Tô có chút bất ngờ, cho dù Đan Ninh Ninh đã rời khỏi thành phố D, không đến thành phố K tìm Chúc Tường Đông, chắc cũng nên trở về nhà ở thành phố J mới phải? Sao đột nhiên lại tới thủ đô?
“Có cần điều tra thử không?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.
Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu: “Không cần.”
Không cần lãng phí năng lượng. Nếu người có chút quan hệ với cô vừa gặp phải liền đi điều tra, vậy cô trở thành cái gì? Quan hệ giữa Đan Ninh Ninh và cô vốn không thân, bất luận Đan Ninh Ninh đến thủ đô để làm gì, chỉ cần không liên quan đến cô, cô cũng không cần quản, không đến mức cần phải điều tra cô ta.
Mỗi người có lối sống và theo đuổi riêng, tuy cô có chút đáng tiếc cô gái đơn thuần lương thiện ngày xưa không còn nữa, nhưng đây cũng là cuộc sống riêng của Đan Ninh Ninh.
Đan Ninh Ninh cứ như thế bị Tề Tiểu Tô ném ra sau não.
Đồ ăn của nhà hàng này quả nhiên rất ngon, dưới sự giám sát của Vệ Thường Khuynh, cô ăn rất no nhưng không đến nỗi no căng bụng. Cuối cùng, sau khi ăn một bát đồ ngọt cô chủ động yêu cầu đi bộ về.
Vệ Thường Khuynh vốn không đồng ý, nhưng không chịu nổi đôi mắt nhỏ long lanh chớp chớp của cô, mềm lòng nên đã đồng ý.
Trên đường tay nắm tay bước đi, cảm giác này cũng là lần đầu tiên anh trải nghiệm. Những ngọn đèn của thủ đô cứ như soi sáng bóng lưng của họ, tuy bây giờ vẫn chưa có một ngọn đèn nào thuộc về họ, nhưng ngay thời khắc này, trong lòng Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đều rất bình yên.
Nơi có tình yêu nơi đó chính là nhà.
Nơi có anh (cô) đó chính là nơi bình yên nhất.
Thỉnh thoảng anh kéo tay cô lên, hôn lên mu bàn tay cô, nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn với mình trên ngón tay thon dài của cô, liền có một cảm giác kiêu ngạo và thỏa mãn.
Cô gái này rất tốt, hơn nữa còn là của anh.
Tề Tiểu Tô cũng hiếm khi được cùng anh hưởng thụ thế giới của hai người, nụ cười mãi không tắt, khóe mắt cong cong, xinh đẹp động lòng người, thật sự đã thu hút không ít người qua đường.
Lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng có linh cảm đồng thời nghĩ phải bù lại lần xem phim không thành ở thành phố D.
Bắp rang và trà chanh, còn có cả anh bên cạnh.
Bộ phim dài 130 phút, một bộ phim tình cảm mang đôi nét nghệ thuật, trước đây Tề Tiểu Tô sẽ không xem, bây giờ ngược lại xem rất say sưa. Còn Vệ Thiếu soái từ đầu đến cuối chỉ ăn “đậu hũ” của cô, hoàn toàn không có hứng thú với bộ phim.
Nhưng, sau khi ra ngoài anh lại dùng dáng vẻ nghiêm trang nói: “Ừm, sau này chúng ta có rảnh thì đi xem phim đi.”
Tề Tiểu Tô trừng, trừng, trừng: “Anh có xem sao?”
“Xem chứ, nam chính quá lùn, lưng không thẳng, nữ chính quá xấu, còn nữa, có hiểu lầm không giải thích giữ lại để ăn Tết à?”
Cứ y như soi gương xem cùng cô vậy.
Tề Tiểu Tô xì một tiếng liền mỉm cười: “Vậy mà anh còn nói có rảnh thì đến xem?”
“Phim quả là không hay, nhưng bản Thiếu soái phát hiện ngồi giữa biển người hôn em, cảm giác rất tuyệt.” Vệ Thường Khuynh mặt không hề đỏ tim không hề loạn nhịp nói.
Tề Tiểu Tô cạn lời.
Về đến khách sạn, mấy người khác đều chưa về, xem ra bình thường quả thật cho họ nghỉ phép quá ít rồi?
Cô lại đi tắm, thay một bộ quần áo ngủ, Vệ Thường Khuynh hôn cô một chút, rồi nói: “Anh xuống phòng tập thể hình dưới lầu, em ngủ trước đi.”
Chuyện này thì lạ rồi, cô còn tưởng trở về sẽ là thời gian anh “Đại khai sát giới” chứ, kết quả lúc này lại xuống phòng tập thể hình?
Nhìn ánh mắt đầy hồ nghi của cô, Vệ Thường Khuynh suýt nữa không kìm được. Anh nghiến răng, nghiến lợi nhéo gương mặt cô: “Em là cô nhóc không có lương tâm, anh châm chước hôm nay em ngồi máy bay đã mệt rồi, sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên mới miễn cưỡng nhịn để em nghỉ ngơi cho tốt, trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì thế hả?”
Tề Tiểu Tô đỏ mặt.
“Trước khi em ngủ nếu em cứ nằm trong lòng anh làm nũng, sao anh nhịn nổi chứ? Anh xuống phòng thể hình, em mau ngủ đi! Nghe thấy không? Nếu đợi lúc anh trở về em vẫn chưa ngủ, bản Thiếu soái sẽ ăn em ngay đấy!”
Nhìn dáng vẻ giả vờ lạnh lùng, trầm giọng uy hiếp của anh, Tề Tiểu Tô không nhịn được vùi đầu vào chăn cười khúc khích. Chao ôi, trước đây sao cô không biết Vệ Thiếu soái còn có những lúc đáng yêu như thế chứ?
Vệ Thường Khuynh bất đắc dĩ ôm luôn cả cô và chăn một lúc, rồi mới thay quần áo ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại Tề Tiểu Tô lại cười lăn lộn một trận, còn tưởng bản thân sẽ không ngủ được, kết quả vừa chớp mắt đã ngủ thiếp đi, còn ngủ rất say nữa, đến cả việc anh về khi nào cũng không biết. Ngày thứ hai cô tỉnh dậy trong vòng tay anh, cảm thấy tinh thần đã khá hơn rất nhiều.
“Tỉnh rồi à? Thức dậy tập một vài động tác vận động nhẹ buổi sáng đi, anh cho Hệ thống liên kết vào tivi chiếu video bài học cho em.”
Tề Tiểu Tô ngây ngốc: “Vận động?”
“Ừm, chẳng lẽ em còn muốn lười biếng? Trước đây bộ động tác vận động này anh cảm thấy quá nhẹ nên không dạy em học, nhưng tình hình sức khỏe bây giờ của em học bộ này cũng vừa sức, nó sẽ giúp cơ thể em thư giản, tinh thần tốt hơn, cường thân kiện thể. Tập xong rồi cùng đi ăn sáng.”
Được thôi, chồng sắp cưới dịu dàng, chu đáo, lại đột nhiên hóa thân thành Trưởng quan nghiêm khắc quả quyết.
Tề Tiểu Tô vốn còn muốn ngủ nướng thêm một chút, cuối cùng trực tiếp bị anh kéo dậy, sau khi đánh răng rửa mặt liền thay một bộ quần áo vận động bắt đầu học theo từng động tác kết hợp giữa nhu thuật và thể hình trong video.
Đợi cô học xong mười hai động tác, mới phát hiện bản thân thật sự đã bị Vệ Thường Khuynh gạt, đây đâu phải mấy động tác vận động nhẹ chứ? Làm xong áo của cô đều ướt đẫm mồ hôi có thấy không hả? Cả tóc cũng chảy mồ hôi thành từng giọt!
Những động tác nhìn có vẻ rất chậm và nhẹ nhàng, nhưng thực tế gần như kéo căng đến từng thớ thịt, từng khớp xương trên người.
Trước đây cô cảm thấy cơ thể mình đã rất mềm dẻo rồi, sau khi học bộ động tác này mới phát hiện vẫn còn một lượng lớn tiềm năng có thể khai phá.
Đợi cô thở dốc kết thúc bộ động tác, anh mới hơi mỉm cười nhìn cô nói: “Khá lắm, anh còn tưởng lần đầu tiên em chỉ có thể học đến động tác thứ bảy.”
Người bình thường tối đa một lần chỉ có thể học đến động tác thứ ba, anh ước chừng cô có thể tập đến động tác thứ bảy, dù gì sau khi đến động tác thứ bảy cũng sẽ cảm thấy mệt, toàn thân đau nhức, vốn không có sức lực nữa, không ngờ cô lại có thể cắn răng kiên trì học đến động tác thứ mười hai.
Thế nên, Hệ thống chọn trúng cô, quả nhiên là vì trong xương cốt của cô cũng có một luồng năng lực chịu khổ, một tinh thần và nghị lực quyết không từ bỏ.
Những việc này đều muốn tự mình kiên trì đến cùng, không cần Hệ thống và anh giúp đỡ.
Chân Tề Tiểu Tô mềm nhũn, phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất, trừng mắt nhìn anh. Cô còn tưởng anh muốn cô học hết! Lần đầu có thể chỉ học đến động tác thứ bảy, sao anh không nhắc cô sớm hơn chứ?
“Chỉ cần em có thể tiếp tục kiên trì, việc này có lợi cho em, thế nên, anh sẽ không làm em gián đoạn.” Nhưng, cũng sẽ đau lòng.
Vệ Thường Khuynh bước đến ôm cô vào lòng, hoàn toàn không màng đến việc cả người cô đầy mồ hôi.
“Rèn luyện sức khỏe tốt mới là tốt nhất với em.” Anh lấy khăn lông thay cô lau mồ hôi, biểu cảm nghiêm túc tỉ mỉ: “Thế nên, có khổ hơn, mệt hơn cũng không được từ bỏ, nghe không?”
Một bên là động tác dịu dàng, một bên là ngữ khí nghiêm túc, Vệ Thiếu soái như vậy lại có một sự quyến rũ chí mạng. Tề Tiểu Tô yên lặng ngắm nhìn anh, ánh mắt long lanh.
“Em còn nhìn anh như thế nữa, anh không kìm chế nữa đâu đấy.” Anh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...