Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Xe chạy từ từ đến trước cổng trường tiểu học trước kia của Tề Tiểu Tô.

Dù kiếp trước hay kiếp này, cũng lâu lắm rồi cô không về ngôi trường này.

Năm đó bố cô dạy học ở đây, gia đình cô sống ở trong trường nhiều năm. Sau đó vì sợ quá đau lòng nên cô vô thức trốn tránh nơi này.

Ngôi trường này được gọi là trường tiểu học Phiến Lĩnh, vì nó nằm ở vị trí mà cách đây mười mấy năm từng là một thôn, thôn Phiến Lĩnh, hay còn gọi là thôn Thành Trung.

Trường tiểu học Phiến Lĩnh không lớn, số lượng thầy cô giáo và nhân viên trong trường chỉ khoảng năm mươi người.

Mặt trước là tòa nhà giảng dạy và khu vực văn phòng, phía sau có một tòa nhà ký túc dành cho các giáo viên và viên chức, năm đó gia đình cô cũng ở tại nơi này. Tề Tiểu Tô lúc mười ba tuổi rất quen thân với chú Vệ là bảo vệ của trường học, nhưng giờ khi đến trước cổng trường, cô phát hiện bảo vệ đã là người khác rồi.

“Chào bác, cháu muốn tìm cô giáo Lại Thục Mai ạ.” Cô đã thử gọi theo số cô Lại cho cô vào năm năm trước, nhưng cô ấy đã đổi số. Cô bảo Hệ thống Tiểu Nhất tra tìm, nó nói cô ấy vẫn dạy học ở trường này, nhưng điện thoại bị tắt máy.

Vì vậy Tề Tiểu Tô quyết định tới thẳng đây.

Tắt máy, có lẽ cô ấy đang trong giờ dạy chăng?

“Cháu tìm cô Lại hả? Cháu nên đến bệnh viện đi, cô ấy nằm viện nửa năm nay rồi.”


Bác bảo vệ làm Tề Tiểu Tô giật nảy mình, cô Lại nằm viện nửa năm rồi? Cô luôn nghĩ nghề giáo viên này rất ổn định nên chưa từng nghĩ rằng cô Lại sẽ gặp phải biến động gì, cô bảo Hệ thống Tiểu Nhất đi điều tra cũng chỉ là muốn lấy số điện thoại hiện tại của cô Lại mà thôi.

Giờ nghe được tin này cô thấy sợ hãi, vội vàng hỏi: “Sao cô Lại lại nằm viện ạ?”

“Cháu không biết à? Do bà mẹ chồng nhẫn tâm của cô ấy đấy, bà ta cãi nhau một trận với cô ấy, sau đó đẩy cô ấy từ trên cầu thang xuống. Cô Lại bị ngã rất nghiêm trọng, mãi vẫn không thể xuất viện được.” Ông bác bảo vệ lắc đầu thở dài: “Bình thường cô Lại là người rất niềm nở, không ngờ cô ấy lại có bà mẹ chồng ác đến thế, toàn trường chúng tôi còn quyên góp tiền cho cô ấy trả tiền chữa bệnh, nhà chồng của cô ấy không đồng ý chịu trả tiền thuốc men.”

“Vậy bác cho cháu hỏi cô Lại đang nằm ở bệnh viện nào ạ?”

“Ở cái bệnh viện cũ nằm ngay cạnh Phiến Lĩnh kia kìa.”

“Cháu cảm ơn bác.”

Tề Tiểu Tô lên xe và chỉ đường cho Lương Lệ. “Bệnh viện Thành Tây ngay gần đây, anh đi theo hướng kia.”

Cô biết khá rõ vùng này, đặc biệt là bệnh viện Thành Tây, vì khi còn bé mỗi lần cô bị ốm sốt đều được đến đó khám bác sĩ. Quy mô và môi trường ở bệnh viện Thành Tây hoàn toàn không thể so sánh với bệnh viện trung ương, nhưng chỗ này không có nhiều bệnh nhân, giường nằm cũng không bị thiếu phải xếp hàng chờ, nên những dân chúng quanh đây vẫn chọn đến đó để chữa bệnh.

Bệnh viện đã rất cũ kỹ, thang máy phát ra tiếng ọp ẹp.

Lương Lệ xách theo một giỏ hoa quả to, tay kia ôm bó hoa tươi, anh ta xem bảng hướng dẫn trong thang máy rồi nói: “Ở khu nội trú trên tầng năm.”


Tề Tiểu Tô cũng đã thấy rồi.

Phòng bệnh ở đây vốn không nhiều, nếu bệnh nhân nào bị bệnh nặng đều sẽ được chuyển viện. Người nằm ở chỗ này nửa năm đúng là hiếm thấy.

Vì thế cho nên khi bọn họ ra khỏi thang máy đến hỏi thăm y tá, vừa nói tới cái tên Lại Thục Mai, cô y tá kia không cần tra sổ sách đã chỉ tay về phía hành lang bên trái. “Phòng cuối cùng ở bên kia.”

“Cảm ơn.”

Tề Tiểu Tô đang định đi, cô y tá kia bỗng gọi cô lại. “Phải rồi, mấy bạn là người thân của cô ấy à? Tại sao lâu như thế rồi mà không có người nhà nào đến thăm cô ấy thế? Gần đây cảm xúc của cô Lại không được ổn định lắm, mấy bạn nên đến thăm và quan tâm cô ấy nhiều hơn.”

“Vâng.” Tề Tiểu Tô đáp.

Trên đường đến bệnh viện, Hệ thống Tiểu Nhất đã điều tra lại tình hình hiện giờ của cô Lại, khi Tề Tiểu Tô nhìn thấy những thông tin được tra ra, lòng cô như bị lửa đốt.

Từ lúc kết hôn đến giờ, cô Lại vẫn chưa sinh được mụn con nào, mẹ chồng và chồng của cô ấy đều nghĩ vấn đề ở cô ấy nên cô ấy đã đến bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần, kết quả đều bình thường. Nhưng nếu muốn để chồng cô ấy đi khám thì chẳng khác gì sỉ nhục hắn ta nên hắn ta nhất quyết không đi. Mẹ chồng thường xuyên nói xa nói gần mắng cô là con gà mái không biết đẻ trứng, gã chồng cũng cau có khó chịu với cô ấy.

Nhưng ở trước mặt người khác, cô Lại vẫn là một người nhiệt tình hào phóng, hoàn toàn không nhìn ra được cô ấy có nhiều tâm sự về chuyện gia đình đến vậy.


Tề Tiểu Tô nhớ lúc trước gặp cô Lại, cô ấy đã cho cô một cái ôm nồng ấm, làm lòng cô bỗng cảm thấy chua xót.

Gian phòng bệnh cuối cùng rất yên tĩnh, cửa đóng, Lương Lệ tiến lên gõ cửa.

“Vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt.

Lương Lệ đẩy cửa để Tề Tiểu Tô đi vào.

Tề Tiểu Tô vào bên trong, cô thấy ngay một nữ bệnh nhân ở trên giường khung sắt. Nếu không phải cô đã biết đây là phòng bệnh của cô Lại, người ở bên trong chắc chắn là cô ấy thì cô đã không thể nhận ra.

Lần trước gặp cô Lại mới cách đây ba ngày, thời gian đã vượt qua năm năm, nhưng năm năm này đối với cô chỉ là ba ngày mà thôi.

Ba ngày trước dáng người của cô Lại vẫn còn đầy đặn, mặt mũi tròn trịa, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười. Nhưng cô Lại của hiện tại có hai gò má hõm sâu, đôi mắt lồi, đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, cơ thể của cô ấy phải gầy đi gấp đôi so với trước kia.

Ba ngày, năm năm.

Khi cô Lại xuất hiện ở trước mặt Tề Tiểu Tô đã trở thành người hoàn toàn khác.

“Hai người là?”

Tề Tiểu Tô bây giờ cũng khác với năm cô mười ba tuổi nên trong chốc lát cô Lại không nhận ra cô được.


Tề Tiểu Tô bước tới: “Cô Lại, cháu là Tiểu Tô!”

Đôi mắt của cô Lại bỗng sáng lên, giọng nói của cô ấy cũng trở nên run rẩy: “Tiểu Tô? Tề Tiểu Tô?”

“Là cháu ạ.”

“Là cháu thật sao, cô còn tưởng là cháu đã quên cô rồi, lúc trước cô muốn đến tìm cháu, nhưng cháu đã từng nói không được đến tìm cháu, mà phải chờ cháu, thế mà đợi đến hơn năm năm rồi!” Cô Lại nắm tay cô rất chặt, nước mắt lưng tròng. “Cháu bây giờ đã là thiếu nữ mười tám rồi nhỉ, đã trở nên xinh đẹp như vậy, cô không nhận ra được nữa.”

“Cô Lại, e cháu m thật có lỗi với cô vì vẫn luôn không tới thăm cô, thậm chí cháu còn không biết cô đã xảy ra chuyện.” Nói thì nói như vậy, chứ lúc trước đúng là cô và cô Lại không hề gặp nhau, sao có thể nghĩ đến chuyện tới thăm cô ấy đây? Nếu không phải ba ngày trước cô vượt thời gian quay trở lại thì cô cũng sẽ không đến gặp cô ấy.

Hai tròng mắt của cô Lại đỏ hoe, cô ấy vỗ lên tay cô: “Sao cháu phải xin lỗi chứ, Tiểu Tô, phải là cô nói xin lỗi cháu mới đúng.”

Nghe cô ấy nói như thế, trong lòng Tề Tiểu Tô giật thót.

Chẳng lẽ tờ phiếu cầm đồ kia bị mất rồi?

Quả đúng như thế, việc cô Lại muốn nói chính là về chuyện của tờ phiếu cầm đồ kia.

Một năm trước, trong lúc cô ấy đang chờ Tề Tiểu Tô đến tìm mình. Đối với Tề Tiểu Tô thì chuyện mới chỉ xảy ra cách đây mấy ngày, nhưng với cô Lại thì thực sự đã qua mấy năm rồi. Mấy năm nay cô ấy vẫn luôn nghĩ, nếu đến hạn mà Tề Tiểu Tô không thể đưa ra nổi mấy vạn tệ thì phải làm sao bây giờ? Ngẫm đi ngẫm lại, cô ấy thấy, năm năm sau Tề Tiểu Tô cũng mới chỉ mười tám tuổi thôi, mà cũng không biết Đổng Ý Thành có kiếm ra được nhiều tiền như vậy không, nên cô ấy vẫn luôn tiết kiệm tiền, muốn giúp Tề Tiểu Tô thêm một khoản, đến lúc đó nếu không đủ, cô ấy có thể cho Tề Tiểu Tô mượn tiền.

Nhưng nửa năm nay cô ấy phải nằm viện, chồng của cô ấy cũng không đưa tiền cho, không làm cách nào khác cô ấy đành phải đem số tiền tiết kiệm kia ra thanh toán tiền thuốc men và viện phí, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui