Đồng Xán ném mấy người kia ra ngoài cửa xong cũng không đoái hoài gì đến nữa, Tề Đan Thần là người duy nhất có thể tự đi được, cô ta đứng trông bên cạnh không biết làm thế nào, đành phải chờ bố mình đến đón.
Chỉ cần đợi nửa tiếng thôi, đợi thêm nửa tiếng nữa là được rồi.
Cô ta biết rõ bố mình sẽ tới, bởi vì lúc trước ông ấy vẫn luôn nói nếu có thể xây dựng được quan hệ thân thiết với Tề Tiểu Tô là tốt nhất, cả nhà bọn họ có thể ăn sung mặc sướng, nở mày nở mặt ở thành phố D rồi.
Tề Tiểu Tô đã bảo ông ấy tới, ông ấy có thể không tới sao?
Nhẽ ra cô ta nên cản mẹ và bà lại không để cho họ tới đây làm loạn, thế mà cô ta còn ngu ngốc đến mức muốn đến để nhìn thấy dáng vẻ Tề Tiểu Tô bị dạy dỗ nữa chứ…
Vì sao bây giờ Tề Tiểu Tô lại trở nên lợi hại như vậy? Vì cái gì chứ? Tề Đan Thần nghĩ mãi cũng không ra.
Về phần Tề Tiểu Tô đang ở trong sân, cô khoác tay Vệ Thường Khuynh xoay người lại, đứng thẳng trước những hàng xóm đang ngây người vì bị hai người bọn họ dọa sợ, nở một nụ cười xinh đẹp.
Nụ cười tươi tắn nháy mắt làm tan đi mọi sát ý và hơi thở lạnh lẽo vừa rồi, khiến mọi người thấy ở đây bây giờ chỉ có một cô gái trẻ xinh đẹp mà thôi, có lẽ mọi chuyện xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác của họ.
“Các cô dì chú bác quanh đây, thật ngại quá, để mọi người phải chê cười rồi. Nhưng nhà ai chẳng có mấy người họ hàng có tính cách như thế này, mọi người nói có đúng không?”
Hàng xóm cùng đua nhau gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Tề Tiểu Tô mỉm cười nhẹ nhàng: “Đây là chồng chưa cưới của cháu, anh ấy họ Vệ. Hai chúng cháu đều là người thẳng thắn, ai đối xử tốt với chúng cháu, chúng cháu nhất định sẽ tốt lại. Ví dụ như những người đồng hương cùng quê bình thường vẫn luôn che chở cho ông bà ngoại cháu, cháu rất cảm ơn mọi người. Những người họ hàng vừa rồi không thân thiết với nhà cháu lắm, hai bên cũng trở mặt với nhau rồi, bọn họ thích tới làm loạn, khóc lóc om sòm thế nào cũng được, chắc chắn cháu sẽ không nhịn. Con người của cháu, nói thẳng ra rất đơn giản, rất dễ nói chuyện, nhưng nếu đối phương quá đáng quá thì cháu không cần biết người đó là nam hay nữ, già hay trẻ, tới một người đánh một người, tới hai người là đánh cả đôi luôn!”
Già mà không có sự đứng đắn của người già, trẻ chẳng có liêm sỉ của người trẻ.
Nếu vì cậy già và cậy nhỏ tuổi mà làm như thế thì là cái thể loại gì? Ỷ vào tuổi tác của mình là hay lắm à.
Cô không phải người hiền lành.
Vệ Thường Khuynh cũng vậy.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người phê phán, nhưng cô và anh có giới hạn của mình, nếu chạm vào ranh giới cuối cùng thì xin lỗi nhé, chẳng đàm phán điều kiện gì hết.
Nghe cô nói xong, hàng xóm đều phụ họa vào.
“Tiểu Tô nói đúng đấy, mấy người vừa rồi quá đáng quá, cháu nhìn xem, sân của ông bà ngoại cháu thành ra cái gì rồi?”
“Đúng đúng, chẳng phải mụ đàn bà kia còn cầm xẻng sắt muốn bổ xuống đầu Tề Tiểu Tô đấy à? Rõ ràng là bọn họ ra tay trước mà.”
“Còn nữa, còn nữa, thằng bé con vừa rồi cũng mất dạy quá, vừa đến chưa nói được mấy câu đã lấy đá đập vỡ cửa kính nhà thầy Tô rồi, chẳng phải xém chút nữa đã đập trúng vào thầy Tô đấy sao?”
“Cả nhà đúng là thiếu được dạy dỗ, phải mạnh tay với chúng mới được.”
Tề Tiểu Tô mỉm cười, nói tiếp: “Về sau nếu như ông bà ngoại cháu ở nhà mà có chuyện gì xảy ra, thì vẫn phải nhờ vào các cô dì chú bác ở đây giúp đỡ rồi. Hôm nay cháu ở đây xin được cảm ơn mọi người trước, đợi qua đại thọ của ông ngoại cháu, cháu mời mọi người đến uống chén rượu ạ.”
“Ôi dào, Tiểu Tô khách sáo quá, đều là hàng xóm với nhau cả, chúng tôi phải biết điều đó chứ.”
Dỗ những người hàng xóm tò mò kia xong, cũng huy động bọn họ tham dự vào, về sau mà Tô gia có chuyện gì chắc chắn bọn họ sẽ không chỉ đứng nhìn không thôi đâu.
Lúc này Tề Tiểu Tô mới buông tay Vệ Thường Khuynh và đến bên cạnh ông bà ngoại.
“Ông ngoại, bà ngoại, ông bà không sao chứ?”
Ông bà ngoại Tô làm sao có chuyện gì được, Tô Vận Thông vẫn luôn che chắn cho họ, để họ đứng trong nhà, bà già Trần với mấy người Trần Đông thấy một người đàn ông to khỏe đứng cản ở trước cửa tất nhiên ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi, biết phụ nữ đánh nhau với đàn ông sẽ bị thiệt thòi hơn, mấy người đấy mới làm loạn ở trong sân.
Nhưng nếu Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đến chậm hơn chút nữa thì không dám chắc, bọn chúng thấy Tô Vận Thông không dám ra tay với mình chắc chắn sẽ sinh lòng ác độc.
“Ông bà không sao.”
Ông bà ngoại Tô cùng đưa tay lên xoa đầu cô, tỏ vẻ vừa lo lắng vừa vui mừng.
“Tiểu Tô, cháu làm việc quá cứng rắn như thế cũng không phải chuyện tốt, cứng quá dễ gãy, sau này nhỡ đắc tội với nhiều người…” Ông ngoại thở dài: “Với lại, con gái thì nên dịu dàng.”
Bạo lực như thế là sao?
Tề Tiểu Tô trề môi.
Vệ Thường Khuynh tiến lên một bước, nói: “Ông ngoại, ông không cần lo lắng đâu ạ, còn có cháu ở đây, cháu sẽ che chở cho Tiểu Tô, vả lại cháu thích tính cách đó của Tiểu Tô.” Đối với người khác, cô không cần ngoan ngoãn, không cần ngây thơ, không cần dịu dàng làm gì, những thứ này chỉ để cho một mình anh thôi.
Vừa rồi ông bà ngoại nhìn thấy anh đều rất vui mừng, nhưng chưa có thời gian đến nói chuyện với anh, giờ nghe thấy anh nói như vậy, bọn họ mới tranh thủ hỏi thăm: “Thường Khuynh à, lúc trước cháu đi đâu thế? Lâu lắm rồi chúng ta không được thấy cháu đấy.”
Hai ông bà rất lo lắng, sợ Tiểu Tô chia tay với anh rồi, họ còn tưởng lầm Đồng Xán là bạn trai mới của Tiểu Tô cơ.
Nói thực lúc đấy ông bà ngoại cũng thấy hơi hụt hẫng, vì bọn họ thích Vệ Thiếu soái hơn mà.
Tuy Đồng Xán cũng rất tốt, đẹp trai cao ráo, nhìn cũng rất chững chạc nhưng chẳng biết vì sao lại không đem đến cho họ cảm giác thân thiết, an tâm như Vệ Thiếu soái.
Hệ thống Tiểu Nhất: Vớ vẩn, lúc ấy Thiếu soái đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để làm thân với ông bà đấy.
“Ông ngoại, cháu phải đi làm nhiệm vụ ạ.” Vệ Thường Khuynh chỉ biết cười khổ, anh vừa nhìn thấy trong mắt bà ngoại thoáng xuất hiện tia không bằng lòng phải không nhỉ?
Không được rồi, anh phải tiếp tục tăng cao độ thiện cảm với họ thôi.
“Chỉ là tình huống đặc biệt thôi, sau này cháu không cần phải làm kiểu nhiệm vụ như vậy nữa, sẽ có thời gian ở bên cạnh Tiểu Tô ạ.” Anh thành khẩn nói: “Với lại, lúc đó cháu với Tiểu Tô đính hôn cũng tương đối vội vàng, lần này về cháu muốn bổ sung hai bàn tiệc rượu mời người thân trong gia đình đến ăn bữa cơm. Ông ngoại bà ngoại, hay là ông bà giúp chúng cháu chọn ngày giờ nhé? Trong nhà có họ hàng thân thích gần xa cũng có thể mời đến luôn ạ…”
Nói rồi, anh dẫn hai ông bà vào trong phòng khách để dễ bề bàn bạc.
Tề Tiểu Tô bị bỏ lại ở trong sân, nhìn bóng lưng họ vào trong, cô chỉ biết im lặng nhìn trời.
Lễ đính hôn á?
Sao cô lại không biết nhỉ!
Cái tên này mới nói vài câu đã lừa được ông bà rồi.
Lúc này Tô Vận Thông mới dám lên tiếng: “Tiểu Tô à, may mà cháu chạy về kịp.”
“Cậu cả, về sau còn phát sinh chuyện như thế này, nếu cậu sợ mình không bảo vệ được mọi người thì cứ đóng cửa khóa lại, sau đó gọi điện báo cảnh sát.” Tề Tiểu Tô nói: “Nhưng tối nay mọi người đều rất được đấy.”
Cậu vẫn luôn đứng chắn trước mặt ông bà, cô đánh giá cao cậu cả về điểm này.
Tô Vận Thông rất muốn lau mồ hôi.
Sống đến từng này tuổi rồi còn bị cháu gái kém mình nhiều tuổi khen là được, thế mà ông ta còn thấy vui mới chết chứ! Cứ như là hồi còn học tiểu học được thầy giáo khen ngợi ấy, cảm giác này ngẫm lại thấy vừa chua chát vừa thoải mái.
“Tiểu Thiên đâu ạ?”
“Bị mợ cháu kéo ra ngoài bảo là đi tản bộ cho xuôi cơm rồi, chắc là đi hơi xa nên không nghe thấy chuyện ở nhà.”
Ông ta nói xong thì nhìn Đồng Xán đang yên lặng giúp thu dọn sân, bèn lo lắng bảo: “Đồng Xán, để xuống để xuống, chúng tôi tự dọn là được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...