Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

“Ừm, phi thuyền chắc là còn khoảng hai, ba mảnh lớn nữa, không thể cho vào không gian được. Vậy thì trong khoảng thời gian này anh sẽ bảo đám Hàn Dư lưu ý tìm một nơi thích hợp, có thể là một nhà kho bị bỏ hoang ở địa điểm vắng vẻ, chúng ta cải tạo nó đi một chút, làm tốt công tác bảo vệ rồi đưa những mảnh vỡ lớn tới đó.”

“Có an toàn không vậy?” Tề Tiểu Tô hơi lo lắng. Những vật này thực sự quá quý giá, rất khó tìm được, mất khối nào đều là chuyện lớn cả đấy.

Vệ Thường Khuynh nói: “Không sao đâu, người khác cũng không biết nó là vật gì, dù có thấy cũng chưa chắc đã có hứng thú.”

Nói cũng đúng.

Tề Tiểu Tô yên tâm: “Vậy chờ Hàn Dư nghỉ phép về xong bảo anh ấy đi tìm địa điểm vậy.”

“Thực ra chưa đến một năm nữa em đã phải lên thủ đô rồi, chi bằng đến lúc đó chúng ta tìm địa điểm ở thủ đô thì hơn.”

Tề Tiểu Tô nghiêng người nhìn anh. “Vậy, nếu em đi thủ đô thì anh cũng đến đó sao? Quân hàm hiện tại của anh là cấp bậc nào rồi?”

“Tư lệnh vẫn đang làm, chắc mấy ngày nữa sẽ có tin tức, nhưng cả hai chúng ta đều sẽ đến thủ đô.” Vệ Thường Khuynh cầm tay lái, cho xe chạy khỏi khu rừng: “Chẳng phải em đã từng nói, người mua khối ngọc lục bảo của mẹ vợ đang ở thủ đô đấy sao? Với lại, ngay từ đầu đến giờ anh vẫn luôn cảm thấy Chương gia kia không hề đơn giản như vậy. Tiếc là trước kia anh không quan tâm đến những người này, nếu biết trước chắc chắn phải trở về Liên minh cùng em thì khi đó anh đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi.”

Tề Tiểu Tô im lặng: “Lấy đâu ra nhiều cái nếu biết trước như vậy chứ?”

Nhưng cô chắc chắn phải lên thủ đô học đại học rồi, mất bốn năm, nếu anh cũng đến thủ đô là tốt nhất.


Có điều thủ đô là nơi gần vua quan, là trung tâm quyền lực, dù cho hiện tại cô có chút địa vị thành tựu, khi đến đó cũng chẳng khác gì một người mới phải bắt đầu lại từ đầu.

Có thêm Chương gia và cái thế lực thần bí kia, cô mơ hồ cảm thấy cuộc sống của mình ở thủ đô sẽ không yên bình được nữa.

Huống hồ còn có Biên gia, Hạ gia, sao nhìn thế nào cũng đều cảm thấy sẽ vô cùng náo nhiệt thế nhỉ.

Đi ra ngoài ăn cơm, còn là theo chân Thiếu soái nên Tề Tiểu Tô không có ý định đến Minh Hoa Viên, tránh tình trạng quản lý lại bắt cô nhìn bảng báo cáo kinh doanh, giờ cô đang vừa đói vừa mệt nên không có tâm tư nhìn cái bảng kia.

Nhà hàng đó của Thịnh Tề là nhà hàng cao cấp sang trọng, nó khác với những nhà hàng có quy mô nhỏ hơn đang mọc lên như nấm trong nửa năm qua.

Hiện giờ thành phố D có môi trường phát triển rất tốt, hấp dẫn khá nhiều người làm ăn đến đầu tư.

Trời tối hơi se lạnh, cả hai người quyết định đi ăn thịt nướng.

Đẩy cửa vào bên trong nhà hàng, nhiệt độ lập tức tăng lên khá nhiều. Nhà hàng này chắc hẳn mới được tân trang lại, phong cách cũng khá đẹp, nhìn rất rộng rãi sáng sủa, hiện tại chỗ ngồi đã được lấp đầy hơn một nửa, làm ăn cũng coi như khấm khá.

Vì chỉ có hai người nên không cần thiết phải gọi phòng riêng, Vệ Thường Khuynh ôm vai Tề Tiểu Tô chọn một bàn ngồi gần cửa sổ, có ghế dài, trên mặt kính cửa sổ còn trang trí một ít hoa cỏ.


“Em phải ăn nhiều thịt vào đấy, hôm nay em đã vất vả rồi.” Vệ Thường Khuynh nói.

Tề Tiểu Tô: “Phụt.” Thật là…

Nhưng đúng là bây giờ cô đang rất đói, có cảm giác mình có thể ăn hết cả một con trâu.

Vệ Thường Khuynh cầm thực đơn gọi ra một đống thịt, vì Tề Tiểu Tô yêu cầu anh mới gọi thêm hai loại rau xanh. Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Vệ Thường Khuynh không cho cô động tay vào, cô cũng vui vẻ chờ được ăn.

Vân Phỉ đang kéo chặt áo khoác bước nhanh về phía bên này, cô ả quan sát một vòng ở bên trong, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy Tề Tiểu Tô. Cô ta há hốc miệng nhìn người đàn ông ngồi đối diện Tề Tiểu Tô đang kẹp một miếng thịt đút cho cô.

Lúc nhìn thấy người đàn ông kia, hai mắt cô ta lập tức sáng lên!

Anh đẹp trai cực phẩm!

Đã lâu rồi cô ta không nhìn thấy người đàn ông nào tuấn tú đến thế!

Vốn hôm nay cô ta đang chê nhà hàng này không đủ đẳng cấp, nhưng giờ nhìn thấy Tề Tiểu Tô và người đàn ông kia, cô ta lập tức thấy đủ giá trị rồi!


Vân Phỉ gọi điện cho Thai Viễn Chí: “Anh đến nhà hàng chưa đấy?”

Thai Viễn Chí nhìn ra bên ngoài tìm kiếm, anh ta vốn đặt phòng riêng, cửa lại đóng một nửa nên anh ta không thấy được gì, mà anh ta cũng không thích vồn vã chạy ra ngoài đón cô ta nên chỉ nói ứng phó: “Anh đến rồi, em tới chưa? Để anh ra ngoài đón em?”

“Không cần, để em tự vào.” Vân Phỉ chính là đang muốn Thai Viễn Chí không xuất hiện đấy.

Cô ta đẩy cửa vào và đi thẳng tới bàn của Tề Tiểu Tô, nhìn gần cô ta mới phát hiện người đàn ông này càng đẹp trai hơn, anh ta còn có một loại phong thái bất phàm nữa, xem ra là xuất thân từ trong quân đội.

Cô ta đã từng có rất nhiều bạn tình, khuôn mặt cực đẹp trai cũng có, dáng người chuẩn cũng có, khí phách đàn ông cũng có, nhưng nếu so sánh về khí thế hay khí chất thì thực sự cô ta chưa từng gặp qua một người nào tuyệt vời như thế này.

Tề Tiểu Tô có số giẫm phải phân chó hay sao mà câu được dạng đàn ông xuất sắc thế này vậy!

Lúc trước vì chuyện xảy ra ở biệt thự Long gia mà Vân Phỉ coi như đã kết thù với Tề Tiểu Tô, giờ lại nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông chất lượng tốt như vậy nên càng thêm ghen ghét, cô ta lập tức muốn hạ quyết tâm phải đoạt được người này từ tay Tề Tiểu Tô.

Nói đi cũng phải nói lại, sắc đẹp của Vân Phỉ không tệ, cô ta vừa bước đến đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của đàn ông, cô cả gợi cảm, thành thục, quyến rũ, một vẻ đẹp mang theo tính xâm lược, cho nên cô ta mới thích tìm bạn trên giường, thế mà có bao nhiêu đàn ông vẫn tình nguyện làm bạn tình của người phụ nữ vừa có tiền vừa xinh đẹp như cô ta.

Cô ta tiến lại gần, tất nhiên Tề Tiểu Tô phát hiện ra ngay, cô biết rõ Vân Phỉ đến đây là vì mình, cô thầm kêu một tiếng xúi quẩy, lại dùng sức nhai miếng thịt nướng.

Vệ Thường Khuynh lập tức phát hiện cảm xúc bất thường của cô, anh ngước mắt liếc nhìn cô, hơi thấp giọng hỏi: “Kẻ thù hả?”

Tề Tiểu Tô xì một tiếng: “Làm sao tính là kẻ thù được, cô ta vốn muốn nịnh bợ bà quản gia của biệt thự Long gia, còn có quan hệ với cháu trai của bà ta, sau đó chẳng phải em nhận được thư mật của anh sao, hôm đấy em tiện tay xử lý cô ta luôn.”


Thì ra là thế.

Nếu vợ của anh đã không thích người nào thì anh cũng không thích. Thế là Vệ Thường Khuynh tiếp tục cho Tề Tiểu Tô ăn thịt, không thèm để ý tới, nhưng động tác này lại khiến Vân Phỉ càng thêm ghen ghét.

Cô ta đứng lại ở trước bàn, ra vẻ cười nhẹ nhàng chào hỏi Tề Tiểu Tô, thật giống như giữa hai người chưa từng có xung đột gì xảy ra.

“Tề Tiểu Tô, trùng hợp quá, hôm nay chị tới thành phố D đúng lúc nhớ ra nhà hàng này có món thịt nướng khá ngon nên đến ăn, không ngờ lại được gặp em ở đây. Chắc trước kia em chưa từng tới đây phải không?”

Mùi thịt thơm ngào ngạt, Tề Tiểu Tô phùng mồm nhai thịt nướng mà không thèm để ý tới cô ta.

Vân Phỉ không nghĩ rằng hiện giờ Tề Tiểu Tô đã là tổng giám đốc của Thịnh Tề mà lại còn có thể ngây thơ như vậy, thế giới của người trưởng thành chẳng phải dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải xã giao một chút sao?

“Sao vậy, xem ra em vẫn còn đang giận chuyện lần trước à?” Cô ta tiếp tục mỉm cười, nói: “Thế này đi, coi như chị Phỉ xin lỗi, bữa ăn hôm nay để chị mời nhé?”

Tề Tiểu Tô ngước mắt lên: “Chẳng lẽ tôi đây không thể trả nổi một bữa thịt nướng? Bà thím này, làm phiền thím tránh ra chỗ khác được không? Quấy rầy người khác đang dùng cơm là bất lịch sự lắm đấy nhé.”

Choáng.

Vân Phỉ suýt chút nữa đã nôn chết.

Cô ta quyết định bước tới muốn ngồi xuống bên cạnh Vệ Thường Khuynh, miệng tiếp tục nói: “Chị đang thành tâm muốn giải thích với em mà, chúng ta làm hòa nhé, chị ngồi xuống đây đã, em nói đi phải làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho chị? Chị nghe nói em cũng là bạn của chị chị, vậy chúng ta cũng không xem là người ngoài nữa rồi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui