Wow.
Nghe câu này xong, mọi người đều sôi sục cả lên.
Tề Tiểu Tô còn có thể nhặt được phôi ngọc phỉ thúy ở đây để kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời, chứng tỏ xác suất nhặt được phôi ngọc ở đây cũng quá cao ấy chứ.
Suy nghĩ này, ít ra có đám người Tô Vận Thuận và Tề Tông Bình đều tin tưởng tuyệt đối.
Thậm chí Tô Vận Thuận còn lập tức đứng ra nói: “Thằng út nhà chúng tôi cũng nhặt được phôi ngọc ở đây, kiếm được bảy mươi mấy vạn đấy!” Làm cho anh ta ghen tị phát điên luôn.
Nhưng anh ta lại đâu biết rằng, Tề Tiểu Tô bằng lòng để cho họ ở lại đây cũng chính vì điểm này mà thôi.
Hai nhà ngu xuẩn đó, chắc chắn sẽ ngu ngốc bô bô đứng ra làm chứng thay cô, chứng minh rằng núi Hậu Sơn có phôi ngọc thật.
Quả nhiên.
Mấy người xung quanh nghe vậy, ánh mắt cũng đều nóng rực lên.
Vì ngày hôm nay, Tề Tiểu Tô đã chuẩn bị rất nhiều việc, đương nhiên phải đẩy thu hoạch của ngày hôm nay lên cao nhất. Mà tuyên truyền thế này, đương nhiên hiệu quả sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Phương án sắp xếp công việc ở đây là do La Thành Giang đặt ra, thấy mọi người đều chăm chú lắng nghe như vậy, anh ta lại nói tiếp: “Đương nhiên có thể mọi người cũng sẽ không quá tin rằng trên núi có phôi ngọc. Thế nên chúng tôi cũng định mời các vị tự đề cử ra năm vị chuyên gia trong ngành. Chúng tôi sẽ cho mọi người nửa tiếng đồng hộ để đi khảo sát bên trong khu khoáng sản một chút, nhân tiện nhặt vài viên phôi đá. Chúng tôi sẽ không chỉ định người được chọn để tránh cho sau này các vị lại cho rằng chúng tôi gài chân gỗ vào. Mọi người có thể tự đề cử chính mình hoặc tiến cử người khác, nhưng tốt nhất nên là người trong giới, có danh tiếng một chút, vì dù sao chúng ta cũng không có nhiều thời gian.”
Nghe anh ta nói xong, mọi người đều thi nhau lên tiếng, có người tự đề cử, cũng có người giới thiệu người mà mình rất tin tưởng.
Chưa được bao lâu họ đã chọn ra được năm người rồi. Lẽ ra với thân phận của Nghiêm lão thì chắc chắn ông ấy phải được chọn trúng, nhưng có người lại chỉ ra rằng mối quan hệ giữa ông ấy với Thịnh Tề và Tề Tiểu Tô vô cùng mật thiết, sợ có chân trong chân ngoài nên mới phản đối.
Nghiêm lão cũng chỉ cười mà không giận gì.
Đám ngốc này, làm sao họ biết được là ông ấy thích cái sự thật rằng quan hệ giữa ông ấy và Tề Tiểu Tô cực kỳ tốt như thế nào chứ.
Cuối cùng năm vị được chọn ra đều là nhà kinh doanh châu báu mà Tề Tiểu Tô không quen biết gì. Cả năm người đều rất hứng thú với chuyện này, ai cũng hồi hộp muốn thử xem thế nào.
Đương nhiên Tề Tiểu Tô sẽ để cho Tôn Hổ đưa năm người bọn họ vào. Nơi mà họ tới lần này chính là nơi khoáng sản phong phú nhất, nếu đã muốn tuyên truyền, thì ắt phải chọn nơi tốt nhất rồi.
Cô vẫn chưa qua đó vơ vét, nên xác suất nhặt được phôi ngọc phỉ thúy ở đó cực kỳ cao.
“Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu tiếp nhận đăng ký thẻ hội viên của sơn trang. Chúng tôi sẽ phát cho mỗi vị khách ở đây vài tờ đăng ký làm thẻ, các vị có thể tự đăng ký, cũng có thể tặng người khác, nhưng sau khi điền đầy đủ thông tin thì chính người đó phải đích thân tới làm thủ tục đăng ký và đóng phí tiền lệ. Thẻ hội viên của chúng tôi được chia thành ba cấp, thẻ vàng, thẻ ngọc trắng và thẻ phỉ thúy, thu phí theo chu kỳ nửa năm một lần. Tiền phí nửa năm của thẻ vàng là 298 vạn tệ, phí nửa năm của thẻ ngọc trắng là 388 vạn tệ, còn phí nửa năm của thẻ phỉ thúy là 520 vạn tệ.”
“Ôi trời ơi!”
“Cướp của hay sao thế?!”
“Đúng là giá trên trời! Không thể tin được!”
“Đúng thế, vừa rồi tôi còn nghĩ, cùng lắm là mấy chục vạn một năm thôi, thế này… thế này…”
La Thành Giang nói xong cũng không để ý đến những tiếng xôn xao kinh ngạc bên dưới hội trường, mà nói tiếp: “Trên mỗi tờ phiếu đăng ký sẽ ghi rõ các dịch vụ mà quý khách ở cấp đó có thể nhận được cũng như những thứ mà các vị có thể thu hoạch được, tôi tin rằng sau khi mọi người xem xong cũng đều sẽ cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo. Đương nhiên, các vị có thể chờ xem sau khi năm vị khách kia quay lại có được những gì rồi quyết định đăng ký hay không cũng được. Mỗi lần vào trong khu mỏ, hội viên vàng có thể mang ra ngoài ba viên phôi đá, còn hội viên ngọc trắng có thể mang ra năm viên, hội viên phỉ thúy có thể mang ra tám viên, mỗi viên không vượt quá 200gr. Ngoài ra, các quý khách là hội viên còn có được những phúc lợi khác nữa, tất cả đều đã được in rõ trên tờ phiếu đăng ký rồi, các vị có thể xem thật kỹ xem. Trừ những điều này ra, khách bình thường và khách đi theo đoàn đăng ký dịch vụ bên tòa nhà đa chức năng kia đạt đến chi phí nhất định thì cũng có thể vào trong khu khoáng sản nhặt vài viên đá mang ra, đến lúc đó sẽ có bảng giá cụ thể sau.”
Tiêu Nhiên mỉm cười nói: “Tôi tin rằng các vị ở đây cũng phát hiện ra rồi, không khí ở núi Hậu Sơn cực kỳ trong lành, hơn nữa, nghe nói phỉ thúy có tác dụng dưỡng thể rất tốt. Ở đây có mỏ phỉ thúy thế này, thi thoảng đến nghỉ ngơi thư giãn, thả lỏng toàn thân, điều chỉnh tâm trạng cũng rất tuyệt mà. Nếu mọi người đăng ký thẻ hội viên ngay trong hôm nay thì mọi người còn có thể được hưởng ưu đãi giảm 12%, chứ chờ lúc chính thức khai trương thì không được ưu đãi gì nữa đâu.”
“Được rồi, giờ là lúc nên nói đến giá đấu giá của phôi ngọc lần này chứ nhỉ.” La Thành Giang nói: “Lần này sẽ do Tề tổng của chúng tôi định giá đầu tiên cho mỗi viên phôi đá, cô ấy sẽ chọn một mức giá cho mỗi viên đá trước khi chúng được tách ra, đồng thời cũng chắc đến 80% là sẽ ra được ngọc. Giá cô ấy đặt ra sẽ thấp hơn giá của đá sau khi tách thực tế khoảng 30%. Để tôi lấy ví dụ, hiện giờ Tề tổng định giá cho viên phôi đá này là một trăm vạn, như vậy sẽ có 80% xác suất có thể tách ra được phỉ thúy thô trị giá một trăm ba mươi vạn, nếu giao dịch trước khi tách đá, sẽ có thể tiết kiệm được ba mươi vạn.”
Mọi người nghe đến đây đều ồ lên.
Có người hỏi to: “Nói như vậy có phải cũng có nghĩa là, Tề tổng định bán phôi đá với giá của phỉ thúy thô hả?”
Trên thực tế, trò cược đá rất nhiều rủi ro, mà tỉ lệ rủi ro đương nhiên cũng cực kỳ lớn. Trừ khi viên đá rất to hoặc nhìn chất có vẻ rất tốt, có tất cả các khả năng có thể ra được ngọc chất lượng cao ra, nếu không thì chắc chắn không thể định giá của nó ngang với giá của ngọc thô sau khi đã tách ra hoàn toàn được. Ví dụ như viên mà vừa rồi La Thành Giang chỉ kia, chẳng qua chỉ là một viên to bằng cỡ quả bóng cao su, nếu bán theo giá phôi đá, thì cũng chỉ tầm mười mấy vạn là cùng.
Nhưng Tề Tiểu Tô lại muốn bán nó theo giá của phỉ thúy thô, cũng có nghĩa là có thể bán hơn một trăm vạn, thậm chí cao hơn nữa!
“Đúng là vớ vẩn!” Có người lập tức lên tiếng phản bác.
“Đúng thế, cô Tề tự cho mình là bậc thầy cược đá đấy à? Hay cô nghĩ mình là thiên tài?”
“Đúng là ngựa con háu đá, quá điên cuồng.”
Vệ Thiếu soái khẽ nheo mắt lại, ánh mắt nhìn lướt qua mặt mấy người kia, sau đó phất tay ra hiệu, Hàn Dư ngầm hiểu ngay.
Mấy người đó đã bị anh đưa vào danh sách đen rồi, có thời gian sẽ để đám Hàn Dư đi xử lý thay cho nàng dâu nhà anh.
Tề Tiểu Tô cũng không ngờ lúc này Vệ Thiếu soái đã liệt hết mấy người kia vào danh sách phải báo thù rồi. Cô chỉ mỉm cười nói: “Tôi cũng đâu có bắt mọi người nhất định phải mua trước khi đá được tách ra chứ. Mấy viên đá này, tôi sẽ tách toàn bộ, mọi người cũng có thể chờ đến khi tách ra hết rồi cân nhắc xem có mua hay không. Có điều, giá cả sẽ cao gấp ba lần giá trước khi tách mà thôi. Hiện giờ tôi cũng sẽ giao hẹn luôn ở đây, 80% chỗ phôi đá này sẽ có khả năng tách ra được ngọc, tin hay không tin tùy ở các vị quyết định.”
Nói thật, những người có thể đến đây ngày hôm nay, trừ một số kẻ đến hóng hớt, hay mấy đám có mục đích khác như đám Tề Tông Bình, Tô Vận Thuận hay Úc Hà Tâm ra, thì đại đa số đều là những người đến vì phỉ thủy.
Cũng có rất nhiều người đã từng nhìn thấy Tề Tiểu Tô đấu đá hôm trước.
Thế nên, sau khi cô nói xong câu này, thì bất kể là mấy người kia đang tức giận hay bất mãn, nghi ngờ, thì cũng đều bắt đầu quay sang bàn tán với mấy người quen bên cạnh mình.
Cũng chính vào lúc này, Tề Tiểu Tô đã nhanh chóng định giá hết cho cả đống phôi đá này rồi.
Có người xích lại gần nhìn thử một cái, xong cũng giật mình hoảng hốt “á” lên một tiếng rồi lùi lại hai bước.
Viên đá anh ta xem chính là viên to bằng quả bóng cao su nhỏ vừa được lấy ra làm ví dụ giá sàn là một trăm vạn kia, không ngờ đến lúc định giá thật, giá của nó lên đến năm trăm vạn!
Tô Vận Thuận và Trịnh Mạt đã sớm không chờ được nữa phải chạy qua xem rồi, Trần Đông cũng te te theo cùng. Chờ bọn họ nhìn thấy mấy mức giá kia thì đều kinh ngạc đến mức suýt rơi cả cằm xuống.
Mấy viên đá này động một tí là hơn trăm vạn, vài trăm vạn, có viên còn lên đến cả nghìn vạn!
Mà ở đây có tổng cộng gần một trăm phôi đá đấy!
Nếu bán hết cả chỗ này đi thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ?!
Ôi trời ạ, con bé Tề Tiểu Tô này nó sắp lên trời luôn rồi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...