Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chiếc xe thương vụ bảy chỗ ngồi chật ních người.

Trần Đông thọc vào eo Tề Tông Bình, hạ thấp giọng xuống, nói: “Ông thật sự nghe được tin, toàn bộ khu vực núi phía sau thị trấn Minh Quang đều là của Tiểu Tô à?”

Bà ta xáp lại, phả hơi thở toàn mùi bánh bao thịt vừa ăn lúc sáng vào mặt ông ta. Tề Tông Bình cảm thấy buồn nôn, bèn đẩy bà ta ra, tức giận nói: “Bà lại muốn nói gì đây?”

“Lần này Mã tổng bảo chúng ta tới hết có phải là muốn chúng ta đi khuyên nhủ Tiểu Tô, bảo con bé nhường lại ngọn núi đấy cho ông ta không?”

Tề Tông Bình cau mày: “Mã tổng không ngu như thế đâu! Sao Tiểu Tô có thể nghe lời chúng ta được?”

Âm lượng của ông ta không nhỏ, Tô Vận Thuận ngồi ở phía sau cũng nghe thấy, anh ta gật đầu, tức giận mắng: “Tông Bình nói không sai, con nhóc chết tiệt Tề Tiểu Tô ngày càng coi trời bằng vung, không biết lớn nhỏ gì cả, tôi là cậu hai ruột của nó mà nó cứ mặc kệ tôi, một chút chỗ tốt cũng không cho! Toàn được lợi cho thằng ba!”

Trịnh Mạt vuốt bụng, tựa lưng vào ghế ngồi, miệng thì nhai kẹo cao su. “Anh cũng biết anh là cậu hai của nó cơ đấy. Giờ trong nhà chúng ta còn phải trả nợ, anh nên nghĩ cách đi tìm việc làm đi, không sau này con tôi ra đời rồi không có sữa bột để ăn, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”

“Ăn sữa bột làm cái gì? Chính cô không có sữa à?”

“Nghe nói cho bú xong ngực xệ xuống kinh lắm! Tôi không cho bú đâu, muốn bú thì bú sữa ngoài! Mà phải là loại nhập khẩu ấy!”

“Được rồi, được rồi, còn mấy tháng nữa nó mới ra đời cơ mà! Mà chẳng phải chúng ta còn ít tiền đấy à.”

Nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, Trần Đông liền có hứng thú, nghiêng đầu lại, hỏi: “Vận Thuận này, chuyện hai người nói trong nhà còn muốn trả tiền là ý gì vậy?”


Nhắc đến đề tài này, Tô Vận Thuận càng nổi giận, anh ta cùng Trịnh Mạt mồm năm miệng mười đem chuyện hôm sinh nhật bà ngoại Tô ra kể hết.

Trần Đông nghe xong líu lưỡi, trong lòng hơi có cảm giác hả hê khi cười trên nỗi đau của người khác: “Nói như vậy thì ông Tô bên nhà mấy người muốn tách ra ở riêng à?”

“Đúng!” Tô Vận Thuận tức giận, nói: “Bố mẹ tôi cũng hồ đồ hết cả rồi, giờ chuyện gì họ cũng đều nghe theo con nhóc Tiểu Tô chết tiệt kia. Tôi nói nhé, con nhóc kia mới được mấy tuổi đâu? Đồ đạc của nó chẳng phải nên để cho người lớn trông coi hộ à!”

Nghe đến đây, trong lòng Tề Tông Bình chợt có chủ ý.

Ông ta nhớ tới lời người kia nói với mình, Tề Tiểu Tô chắc chắn sẽ không ở lại cái thành phố D nhỏ hẹp này lâu đâu, sau này các tài sản của nó như: bất động sản, hoặc tiền, đều có thể sẽ không mang đi.

Ông ta là chú hai ruột của Tiểu Tô, nếu như có ngày đó thật, Tiểu Tô phải đi cùng những người kia, vậy có phải tài sản của nó đều là của ông ta không?

Ông ta và nó đều họ Tề.

Tô Vận Thuận là người nhà họ Tô, từ đầu đến cuối chẳng có liên quan gì.

Nhưng ông ta không rõ, vì sao cái người kia phải lôi cả Tô Vận Thuận đến đây. Theo như ông ta thấy, thằng hai nhà Tô gia này vừa lười làm vừa hay cờ bạc chẳng ra gì, còn đần nữa, cũng không có mắt nhìn, hắn có thể có tác dụng gì chứ?

Vả lại, rõ ràng là quan hệ giữa Tiểu Tô và thằng hai nhà họ Tô không có khả năng hòa dịu, hắn có tới cũng chẳng làm được gì đúng không?


Ông ta thực sự không hiểu suy nghĩ của người kia, mà cũng không thèm nghĩ nữa, cứ bảo ông ta làm thế nào thì làm thế ấy đi.

Tề Đan Thần nhìn Tô Vận Thuận.

Tên này nhìn cũng không tồi, phải công nhận là cô ta rất ghen tị với gen của người nhà họ Tô, mà dáng dấp của bố cô ta cũng không đến nỗi nào. Người ta thường nói con gái giống cha, thế mà cô ta lại có tới bốn phần giống mẹ.

Lần này cô ta vốn không muốn đi cùng, nhưng dù sao cũng đang nghỉ hè, trong nhà cũng không có việc gì, nghe nói cả nhà muốn đi đến chỗ của Tề Tiểu Tô, nên cô ta đồng ý.

Từ lúc lên xe đến giờ Tề Đan Dương vẫn ôm rịt lấy cái máy tính bảng để chơi game, cái máy này nó vừa năn nỉ mẹ nó mua cho. Tề Đan Thần thò đầu vào xem thử, cô ta lập tức đập lên gáy của nó.

“Mày chơi cái gì mà buồn nôn thế!”

Tề Đan Thần đột nhiên hét lên làm mấy người lớn đang nói chuyện cũng phải giật nảy mình, cùng nhìn về phía cô ta.

“Bố, Tiểu Dương nó…” Tề Đan Thần đang muốn mách với Tê Tông Bình về chuyện Tề Đan Dương chơi trò chơi toàn thấy hình con gái trần truồng, khó coi, thì Tề Đan Dương đã nhào tới lấy tay bịt miệng cô ta lại, nó hung tợn nói nhỏ bên tai cô ta: “Chị, nếu chị nói cho bố mẹ biết, em sẽ đem chuyện đêm qua chị nằm mơ nói cho bố mẹ biết đấy!”

Mặt Tề Đan Thần tái đi.


Cô ta cũng không biết vì sao tối hôm qua mình lại mơ loại giấc mơ kia, mà nhân vật nam chính trong giấc mơ đó còn là người đàn ông mà hôm trước bọn họ nhìn thấy ở đại lý xe hơi.

Người đàn ông kia quá đẹp trai, mang dáng vẻ khó gần khiến anh ta lại càng hấp dẫn hơn. Lúc ấy anh ta mua một lần tận mười chiếc xe!

Sau khi về nhà, thỉnh thoảng cô ta lại nhớ tới người đàn ông kia, Tề Đan Thần cảm thấy, nếu cô ta có một người bạn trai như vậy thì ít nhất cô ta cũng có một chuyện thắng được Tề Tiểu Tô.

Nghe nói Tề Tiểu Tô có vị hôn phu, nhưng chắc chắn nó sẽ không tìm được một vị hôn phu vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy đâu!

Nếu có thể làm bạn gái của người kia thì cái gì cô ta cũng có hết, có mặt mũi, có trai đẹp đi xe sang, đấy chính là mục tiêu sống cả đời của cô ta.

Nhưng mà người đàn ông kia cũng thật kỳ lạ, hỏi mẹ con cô ta hai câu rồi lại không nói gì nữa.

Đêm qua cô ta bỗng nhiên nằm mơ thấy người đó, ở trong mơ anh ấy không còn lạnh lùng nữa mà đối xử với cô ta rất dịu dàng, bưng lấy mặt cô ta rồi nhẹ nhàng hôn xuống, chẳng bao lâu sau bọn họ ngã xuống một đồng cỏ nở đầy hoa dại, sau đó anh ấy và cô ta cùng…

Cô ta nhớ bản thân mình ở trong mơ vừa cảm thấy thoải mái, đầu óc vừa trống rỗng, chỉ còn lại những động tác mạnh mẽ có lực của anh ấy làm thật lâu không biết ngừng nghỉ.

Nhưng mà cô ta còn kêu ra tiếng cơ à?

Lại còn bị em trai nghe thấy nữa chứ?

Nửa đêm nửa hôm rồi, Tề Đan Dương đến phòng cô ta làm gì chứ?

Tề Đan Thần trừng mắt nhìn em trai, kéo tay của nó xuống, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không nói chuyện nó chơi mấy game đồi trụy ra. Tề Đan Dương cười cợt rồi dùng ánh mắt quét từ trước ngực của cô ta ra đằng sau, khinh bỉ nói một câu: “Bánh bao nhỏ còn tự sờ được sung sướng thế…”


“Mày nói cái gì?”

“Nói gì đâu!”

Trần Đông nói với Tề Tông Bình: “Tiểu Thần với Tiểu Dương suốt ngày thích cãi nhau ầm ĩ, tình cảm hai chị em nó tốt thật đấy.”

Tề Tông Bình liếc nhìn bà ta, không nói gì.

Nhưng bị hai chị em Tề Đan Thần quấy rầy nên bọn họ cũng không tiếp tục nói chuyện về chủ đề trước đó nữa. Trịnh Mạt khều tay áo của Tô Vận Thuận. “Nghe nói chú ba với Tiểu Tô lúc trước nhặt được đá ngọc phỉ thúy là ở núi phía sau thị trấn Minh Quang, lần này chúng ta tới cũng lên núi tìm xem sao!”

“Cái gì? Ngọc phỉ thúy á? Có thể tìm được thật à? Vậy thì tốt, chúng tôi cũng muốn đi, Tiểu Thần, Tiểu Dương, đến lúc đó cũng đi cùng đi!” Trần Đông nói lớn tiếng, bà ta quét mắt về phía Trần Quang đang nằm ngáy o o ở ghế sau, bà ta muốn gọi gã dậy, nhưng cuối cùng vẫn không gọi.

Khi Tề Tiểu Tô và Vệ Thiếu soái đến thị trấn Minh Quang đã là giờ cơm trưa.

Họ không dừng lại ở thị trấn mà lái xe thẳng về hướng phía núi Hậu Sơn.

Lúc Tề Tiểu Tô nhìn từ cửa sổ ra cảnh vật bên ngoài của thị trấn, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Mới qua ba, bốn tháng mà thị trấn Minh Quang thay đổi nhiều thật.”

Phía bên này của thị trấn Minh Quang đã có một con đường lớn thông tới phía núi Hậu Sơn, con đường với hai làn xe, mặc dù còn chưa được bằng phẳng nhưng xe cộ vẫn có thể đi lại dễ dàng. Con đường này là do Thịnh Tề và giải trí Đông Thần cùng hùn vốn làm, vẫn còn đang trong thời gian hoàn thiện.

Nhưng hai bên đường đã có một số người dân trong trấn dựng lên những cửa hàng đơn giản, vẫn đang xây dựng dở, cảnh tượng phát triển bừng bừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui