Khoảng mười phút sau, Hoa Uyển Tiên vẫn không thể tin được.
Vừa nãy, khi cô nói hết câu kia, người đàn ông này liền thanh toán tiền xe, sau đó đi tới bên cạnh xe của cô, ra hiệu cho cô xuống xe để anh ta lái.
Anh ta rất cao, dáng người thẳng tắp.
Cô không dám từ chối, đành ngồi vào ghế phụ và chuyển quyền điều khiển xe cho anh ta.
Sau đó cô thành người chỉ đường.
Anh ta lái xe rất vững, tốc độ lại cực nhanh.
Nhưng vừa rồi khi Đỗ Viên đi được mười phút cô mới đi, trên đường lại gặp được anh ta nên mất thêm một chút thời gian nữa, căn bản không thể đuổi kịp đám người kia.
Điểm đến của bọn họ là đội cảnh sát hình sự, xem ra anh ta đang muốn tìm tới tận cửa.
Hoa Uyển Tiên hơi lo lắng thấp thỏm, lỡ anh ta chọc giận Đỗ Viên rồi cũng bị nhốt vào đấy luôn thì phải làm thế nào? Cho nên bây giờ cô chỉ có thể cố gắng làm rõ thân phận bối cảnh của anh ta.
“Xin hỏi anh đây xưng hô thế nào?”
“Vệ.”
“Anh Vệ…”
“Thiếu soái.”
“Ặc, anh là Thiếu soái?”
“Ừm.”
Vệ Thiếu soái cầm tay lái, ngón trỏ gõ nhẹ lên vô lăng, ngọn lửa trong lòng anh đang càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ.
Anh vất vả lắm mới tranh thủ được ba ngày nghỉ, muốn tặng cô gái của anh một sự bất ngờ, ai ngờ cô lại tặng anh một “món quà” kinh hãi thế này.
Đỗ Viên à?
Hắn ta là cái thá gì mà dám làm lãng phí thời gian ở bên nhau quý báu của anh và cô lính nhỏ của mình, đúng là đáng chết.
“Tôi mượn điện thoại một chút.”
Hoa Uyển Tiên lập tức đưa điện thoại cho anh.
Anh nhận lấy rồi gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng có người nhận.
“Người của tôi bị ức hiếp, ba ngày nghỉ quá ngắn, việc này mà không xử lý xong thì tôi cũng không đi được, cái trận tranh tài gì gì đó, bảo người khác đi đi...”
Cô nghe thấy anh ta nói như vậy.
Ở thủ đô, tại văn phòng của tư lệnh tối cao nào đó trong quân đội.
Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mặt vuông chữ điền, mặc quân phục, tay đang cầm điện thoại, mặt ông ta đen lại, tức giận quát lớn: “Vệ Thường Khuynh? Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”
“Tôi biết rõ.”
“Rõ cái gì! Trong chương trình đặc huấn, cậu lấy thành tích xuất sắc nhất đánh bại tất cả mọi người, trong nhiệm vụ đặc biệt cấp SSS vừa xong cậu cũng đạt được công lao lớn nhất, cậu còn dành được cả thành tích hạng nhất trong cuộc tuyển chọn người đại diện bên ta tham gia cuộc thi tinh nhuệ binh quốc tế sau ba ngày nữa. Bản lĩnh siêu phàm, có dũng có mưu, là một nhân tài! Hiện giờ danh sách đã được gửi đi, cậu cũng được thăng hai cấp rồi, chỉ còn chờ cậu đi đánh bại bọn người tây kia xong trở về là được ký quyết định thăng cấp tiếp, thế mà giờ cậu lại, con mẹ nó, nói với tôi là không đi nữa hả?”
Vệ Thường Khuynh để điện thoại ra xa tai một chút.
Tuy Hoa Uyển Tiên nghe được trong điện thoại hình như có người đang nổ liên tục như đốt pháo dây nhưng cô không nghe rõ người đó nói gì.
Cô chỉ thấy Vệ Thiếu soái vẫn dùng kiểu nói chuyện đều đều để đáp lại: “Thăng cấp? Lập công? Ha, người của tôi mà ngay đến cả một tên đội trưởng cảnh sát hình sự nho nhỏ cũng thích muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt, mà còn lập công cái chim gì.”
Người đàn ông mặc quân phục nào đó cảm thấy lồng ngực mình như bị đấm cho một cú, suýt không thở nổi. Cái gì gọi là lập công cái chim…
“Nói đi, chuyện là sao? Tôi xử lý giúp cậu!”
Vệ Thiếu soái không hề khách khí. “Thành phố D, Đỗ Viên.”
Hoa Uyển Tiên rất lanh lợi, nghe thấy người này đang muốn tìm người giúp đỡ nên tranh thủ nói vào một câu: “Gã đó là người của Đỗ gia, Đỗ Tử Nhân của Đỗ gia là Tham mưu trưởng trong quân đội ở thành phố D.”
“Ông nghe thấy rồi chứ?” Vệ Thiếu soái thản nhiên nói vào trong điện thoại: “Người của tôi không bao giờ cố tình gây sự, cho nên việc này chắc chắn là cô ấy đúng, còn tên chó họ Đỗ kia sai. Tôi phải nói rõ trước, đến lúc đó đừng có trách tôi không nể mặt ông. Nếu ông không xử lý ngay mà để tôi phải ra tay thì Đỗ gia coi như xong đấy.”
Người đàn ông mặc quân phục nào đó tức giận đến mức hai mắt trợn to như cái đấu. “Vệ Thường Khuynh, cậu đang đe dọa tư lệnh viên?”
“Không phải đe dọa, mà tôi đang nể mặt ông.” Vệ Thiếu soái tỏ ra mình rất hiền lành, nếu không phải nể mặt ông ta, không muốn sau này ông ta khó xử thì việc gì anh phải để ông ta ra tay xử lý việc này?
Tự anh làm chẳng nhanh gọn hơn à.
Chỉ cần vặn cổ Đỗ Viên là được rồi.
“Đúng rồi, tôi chỉ có ba ngày nghỉ, nếu phải chờ một, hai ngày sau mới thả người ra thì…” Anh lại nói thêm một câu.
Vị tư lệnh nào đó cảm thấy vô cùng đau đầu, hét lên: “Chờ đấy!”
Ông ta dập điện thoại bộp một cái thật mạnh.
“Mẹ nó chứ, ỷ tài mà kiêu à! Nếu không phải cho tới bây giờ còn chưa thấy một mầm non nào tốt như cậu thì…” Ông ta nghiến răng mắng một tiếng rồi đành nhấc điện thoại lên, gọi đi.
“Này, lão Hứa hả! Anh quản lý cấp dưới cái kiểu gì vậy? Chuyện gì à? Ở bên thành phố gì của các anh, a, đúng rồi, thành phố D, trong quân đội thành phố D có một gã tên cái gì mà Đỗ Tử Nhân, đang ức hiếp người của ông đây! Ức hiếp như thế nào á? Ức hiếp chính là ức hiếp chứ còn thế nào nữa! Anh không biết đi tra đi à? Tôi nói cho anh biết nhé, nếu người của tôi có làm sao thì ông đây sẽ đích thân dẫn người tới đập hắn đấy! Cái gì gọi là tôi quá nóng tính, năm đó nếu không nhờ cái tính nóng nảy này của tôi thì có cứu được anh không? Được rồi, anh ít chém gió thôi! Một giờ, trong một giờ anh phải giải quyết xong cho tôi! Nếu không giao tình hai ta dừng ở đây!”
Xe dừng lại ở gần khu vực đội cảnh sát hình sự, Vệ Thiếu soái khẽ gật đầu với Hoa Uyển Tiên.
“Cảm ơn, cô đi trước đi.”
Hoa Uyển Tiên nhìn theo bóng dáng anh đi ra ngoài, đến trước cửa đội cảnh sát hình sự rồi đứng im.
Không phải chứ, chẳng lẽ anh ta cứ đứng đấy để chờ?
“Này, Vệ Thiếu soái, anh muốn làm gì vậy?” Cô thò đầu ra hỏi.
“Bản Thiếu soái ở đây chờ Tề Tiểu Tô ra, cô có thể đi về được rồi.” Anh nói mà không quay đầu lại.
Cứ thế mà chờ thì biết đến bao giờ! Vả lại, nhỡ hôm nay Tề Tiểu Tô không ra được thì sao? Nếu cô ấy bị đánh đập hay bị quát mắng ở bên trong thì phải làm thế nào?
Nhưng nhìn Vệ Thiếu soái không có chút lo lắng nào cả.
Hoa Uyển Tiên cắn môi, cô cảm thấy vẫn nên đi tìm chú Long bàn bạc thì hơn, nghĩ vậy nên cô vội vàng lái xe đi.
Hoa Uyển Tiên cũng không biết, khi cô đi rồi, Vệ Thiếu soái vừa nói sẽ chờ ở cửa xong đã thấy sốt ruột, anh cất bước đi vào bên trong văn phòng đội cảnh sát hình sự.
Chẳng lẽ ngay cả một chút chuyện như thế này cô ấy cũng không ứng phó được, nghĩ thế nên anh chỉ tính sẽ đứng ở cửa chờ cô đi ra, nhưng anh nhanh chóng phát hiện mình không thể đối xử với Tề Tiểu Tô như những lính khác của anh được, mặc dù biết rõ cô sẽ không chịu thiệt, nhưng trái tim anh vẫn không chịu nổi.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô khác với những binh lính khác dưới quyền anh.
Bất kể như thế nào, hiện tại anh cũng phải thấy được cô, ngay lập tức, một giây cũng không thể chờ.
Lúc này, ở bên trong phòng thẩm vấn thuộc đội cảnh sát hình sự.
Trong phòng chỉ có hai người là Tề Tiểu Tô và Đỗ Viên. Sự khác biệt chính là, Tề Tiểu Tô ngồi trên một chiếc ghế gấp, phía trước là một cái bàn, ngồi đối diện cô là Đỗ Viên, trong tay hắn cầm một lon cocacola, tay kia kẹp một điếu thuốc lá Trung Quốc, hắn dùng đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào cô.
“Nói đi, cô sai ai giết Thi Tráng?”
“Tôi không giết Cục trưởng Thi, đội trưởng Đỗ đừng có mà cắn loạn nhé.”
Đỗ Viên cười lạnh, bàn tay lắc qua lắc lại lon cocacola: “Cô có thể không nhận, nhưng tôi có cách để cô phải khai thật ra. Chúng ta còn nhiều thời gian, cứ từ từ mà chơi. Giờ chơi một chút trò mát mẻ trước chứ?” Ánh mắt hắn quét qua trước ngực cô, xấu xa nói: “Cô Tề hôm nay mặc quần áo hơi mỏng nhỉ, không biết nếu làm ướt có bị xuyên thấu qua không?”
Hắn vừa nói vừa tiếp tục lắc lon coca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...