Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Tề Tiểu Tô và Đồng Xán đưa người đến khách sạn gần nhất.

Lúc này đến bệnh viện thì chỉ có thể cấp cứu, thuốc đã sớm ngấm vào máu rồi, rửa dạ dày gì đó hoàn toàn không có tác dụng. Nếu như chỉ là thuốc bình thường, cố gắng đợi thuốc hết tác dụng là được, nhưng không biết Lâm Vũ Hi cho bọn họ dùng thứ thuốc gì, sau khi hôn mê sẽ tỉnh táo lại, công dụng của thuốc lại vẫn còn.

Nhưng ít nhất bọn họ cũng đã tỉnh táo được một lát.

Nghiêm Uyển Nghi vừa tỉnh lại vội vàng bổ nhào vào Tề Tiểu Tô, nắm chặt cánh tay cô hỏi: “Tiểu Viêm anh ấy có sao không?” Có phải anh ta thật sự đã... với Lâm Vũ Hi không.

“Anh ta không sao.” Tề Tiểu Tô trầm giọng nói: “Chuyện chị lo lắng không xảy ra đâu.”

Đồng Xán đưa Chúc Tường Viêm vào phòng tắm ngâm nước, hy vọng như vậy anh ta có thể tỉnh táo một chút. Nhưng dược tính của thuốc Chúc Tường Viêm tiêm mạnh hơn Nghiêm Uyển Nghi, làm như vậy cũng không có hiệu quả gì.

Nghiêm Uyển Nghi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn thấy bắp đùi mình đã được băng bó cẩn thận, không nhịn được lại bắt đầu cọ chăn, chỉ cảm thấy cơ thể vừa nóng vừa ngứa, cái loại ngứa đó căn bản không biết phải gãi ở đâu, trong đầu toàn là Chúc Tường Viêm.

“Tiểu Tô....”

Tề Tiểu Tô trầm giọng, ấn bả vai cô ấy xuống: “Chị nghe em nói đây, bây giờ Tiểu Viêm đang ở phòng tắm bên cạnh, thứ thuốc anh ta bị tiêm dược tính mạnh hơn của chị nhiều. Nếu như không thể chống đỡ được, em định tìm cho anh ta hai cô gái...” Bởi vì nếu quả thật không chống đỡ được loại thuốc này, sẽ rất tổn hại đến sức khỏe.

Vừa rồi Chúc Tường Đông gọi điện thoại đến, tìm phụ nữ cho Chúc Tường Viêm là ý của anh ta. Hơn nữa anh ta nói thoải mái hơn cô bây giờ nhiều.

“Tìm cho nó hai người phụ nữ, những chuyện khác đợi tôi đến rồi nói.”

Nếu như không có Nghiêm Uyển Nghi, cô sẽ trực tiếp kêu Đồng Xán đi tìm, nhưng lại có Nghiêm Uyển Nghi ở đây.

Nếu thật sự tìm phụ nữ cho Chúc Tường Viêm, chắc chắn sẽ khiến Nghiêm Uyển Nghi tổn thương, cô không biết từ nay về sau Nghiêm Uyển Nghi liệu có đau lòng mà có bóng đen tâm lý không. Cho nên cô muốn hỏi qua ý kiến của cô ấy trước.


Nghe thấy lời cô, cơ thể Nghiêm Uyển Nghi run lên, theo bản năng kêu lên: “Đừng mà!”

Tiểu Tô nhìn cô ấy.

Nghiêm Uyển Nghi cắn môi dưới, hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Tề Tiểu Tô; “Bố chị có biết không?”

“Em vẫn chưa nói với ông ấy.” Quá nửa đêm thế này, Nghiêm lão đã lớn tuổi như vậy, cô sợ đột nhiên nói với ông ấy Nghiêm Uyển Nghi xảy ra chuyện rồi, ông ấy sẽ chịu không nổi đả kích. Cho nên định sau khi tìm được Nghiêm Uyển Nghi, đợi cô ấy không sao, ngày mai sẽ nói với Nghiêm lão sau.

Nghiêm Uyển Nghi bắt lấy tay cô, rơi nước mắt: “Tiểu Tô, em đừng nói với bố chị được không? Còn nữa, chị, chị, chị muốn ở bên Tiểu Viêm!”

Những lời này là cô ấy không quan tâm gì nữa nói ra. Cái ý ở bên nhau này là gì, đương nhiên Tề Tiểu Tô hiểu rõ.

“Chị biết chị đang nói cái gì không? Bây giờ chị vẫn chưa tỉnh táo lắm...”

“Chị biết, Tiểu Tô, chị biết mình đang nói gì, thật đấy, đây là sự lựa chọn của chị, chị sẽ không hối hận, bất kể cuối cùng chị có thể ở bên Tiểu Viêm hay không, chị cũng sẽ không hối hận...”

Nhưng bây giờ cô tuyệt đối không thể chịu được việc để cho Chúc Tường Viêm đi tìm loại phụ nữ đó mà phát tiết.

Cuối cùng, Tề Tiểu Tô không lay chuyển được Nghiêm Uyển Nghi.

Đồng Xán đỡ Chúc Tường Viêm qua đây, cô đứng ở cửa, ánh mắt khó hiểu.

Sắc mặt Chúc Tường Viêm đỏ ửng không bình thường, ánh mắt cũng có chút dại ra, nhìn thấy cô cả người căng cứng lên, mới nhịn được không bổ nhào đến.


“Không cần... người phụ nữ khác.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Tề Tiểu Tô không nói gì, Đồng Xán đẩy anh ta vào, sau đó đóng cửa lại.

Anh ta nhìn Tề Tiểu Tô.

“Đồng Xán...” Tề Tiểu Tô vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. “Không có gì.”

Cô xoay người rời đi: “Các anh trông chừng chỗ này đi.”

Tề Tiểu Tô ra khỏi khách sạn, nhìn màn mưa bụi bên ngoài, cất bước đi vào. Mưa sáng sớm vô cùng lạnh, rơi trên mặt giống như có thể làm đông cứng mặt cô lại.

Cô cũng không có mục đích gì, chỉ theo con đường này từ từ đi về phía trước, mặc mưa rơi xuống người. Áo khoác trước đó của cô đã cho Nghiêm Uyển Nghi, trên người bây giờ chỉ mặc một cái áo thun mỏng, rất nhanh đã ướt hết.

“Thiếu soái, Thiếu soái, nhìn Tiểu Tô không ổn lắm, bị đả kích rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất gõ gõ mật mã.

Vệ Thường Khuynh đã ngủ rồi, đối kháng cả ngày trong rừng khiến cho bọn họ không còn chút sức lực nào cả. Đêm khuya yên tĩnh, tiếng báo mật mã tự chế của anh khẽ vang lên, khiến cho anh lập tức mở mắt.

Nhận được mật mã, đọc xong nội dung, anh khẽ cau mày lại.

“Có chuyện gì thế?”

Không ngờ lại thật sự có thể nhận được trả lời, Hệ thống Tiểu Nhất vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra cho anh.


Tề Tiểu Tô lúc này đang đắm chìm trong một loại tâm tình u tối. Cô cảm thấy ban đầu mình không nên cứu Lâm Vũ Hi, lại cảm thấy sau đó không nên tha cho cô ta, hơn nữa lần này là cô muốn Chúc Tường Viêm đến giúp đỡ, thành phố N chính là nơi ở của Lâm gia, sao cô lại không cảnh giác chút nào thế chứ?

Nếu như cô đến muộn một bước, hậu sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng bây giờ cũng có gì tốt đâu? Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi, vì vậy mà bị ép ở bên nhau, sau này liệu có tạo thành bóng ma tâm lý với bọn họ không?

Cô phải ăn nói thế nào với Nghiêm lão đây?

Mà Vệ Thường Khuynh nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói chuyện lập tức hiểu Tề Tiểu Tô đang khúc mắc ở chỗ nào. Anh chỉ hận bây giờ không thể ở bên cạnh cô, cũng không thể gọi điện thoại cho cô.

Không cần nói nhiều lời thừa thãi, nhưng anh tuyệt đối không muốn Tề Tiểu Tô tự trách mình vì chuyện của người khác như vậy.

“Nói với cô ấy một câu.”

“Câu gì?”

“Tôi bị thương rồi.”

Đệch....

Hệ thống Tiểu Nhất muốn bùng nổ.

Tề Tiểu Tô mờ mịt đi trong mưa, đột nhiên nghe thấy tiếng Hệ thống Tiểu Nhất vang lên trong đầu. “Tiểu Tô, Thiếu soái bị thương rồi!”

“Cậu nói cái gì?” Tề Tiểu Tô trong nháy mắt giật mình một cái, lập tức thoát khỏi loại ưu tư u ám đó, những thứ tăm tối kia giống như một cái lồng thủy tinh, bị tin tức này đập cho vỡ vụn. “Sao lại bị thương? Có nặng không hả?”

Ách...

Hệ thống Tiểu Nhất chuyển lại lời của Vệ Thiếu soái. “Thiếu soái nói buổi chiều ẩn nấp ở trong rừng, bị một con kiến núi rất lớn cắn một cái.”


“Vệ Thường Khuynh!” Tề Tiểu Tô nghiến răng nghiến lợi.

Bị kiến núi cắn một cái cũng có thể gọi là bị thương à? Anh chê cô không có bệnh tim doạ không chết đúng không?

Nhưng cô ngược lại không hề phát hiện, vì một câu nói này, tâm trạng u ám trước đó của cô lập tức tan sạch.

Bây giờ ngược lại có một đống lửa lớn đang đợi tan đi.

“Tiểu Nhất, tra cho tôi, tôi muốn xem lúc bố của Lâm Vũ Hi xuất hiện ở đó là ý gì!” Thật ra, ban đầu cô không muốn động đến Lâm gia, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cho Lâm Vũ Hi, đó là nếu như ông Lâm không biết gì cả, cô không phải là người không có lý lẽ như vậy.

Đáng tiếc, thực tế tra được khiến cho cô cười lạnh.

Thấy chết không cứu, dung túng con gái làm tổn thương người khác, ân oán này không nhỏ nữa rồi!

Lâm gia đúng không!

Lần này cô sẽ không nhẹ tay nữa!

Lúc này, Chúc Tường Đông gọi điện đến. “Mọi người đang ở đâu?”

Tề Tiểu Tô đọc địa chỉ.

“Tôi sắp đến rồi.”

Cúp điện thoại, Tề Tiểu Tô đứng lại, xoay người trở về. Người đàn bà Lâm Vũ Hi này, cô không muốn động vào nữa, cô tin giao cho Chúc Tường Đông, hắn sẽ biết nên làm như thế nào, đương nhiên, nếu như lần này hắn vẫn muốn nương tay, cô sẽ sai Đồng Xán ra tay. Người đàn bà đó, chết không có gì đáng tiếc.

Một đêm này, là một đêm khiến cho người ta cảm thấy có chút hoảng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui