Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Trước đó cô vẫn cố gắng học tập, làm bài kiểm tra hàng tháng, sau khi có thành tích, phần lớn các bạn học vốn dĩ bất mãn với cô, cảm thấy giáo viên quá ưu ái cô cũng không nói gì nữa.

Thành tích của cô nằm trong top ba mươi của cả khối. Lớp mười một có năm lớp, một lớp trung bình có sáu mươi người, xếp trong top ba mươi cả khối đã là quá giỏi rồi.

Nhiều chuyện như vậy, cô bận đến quên cả ngày tháng.

Tô Á Thiên lấp lửng mãi.

Xe dừng trước cửa một nhà hàng hải sản.

“Chị, đi thôi đi thôi, tối nay chúng ta ăn một bữa hải sản thật đã đời đi!” Tô Á Thiên kéo cô vào cửa, cũng không quên gọi Đồng Xán, “Anh Đồng Xán, anh cũng nhanh lên đi, tối nay anh cũng phải ăn nhiều một chút.”

Nhà hàng hải sản này có quy mô không nhỏ, có hai tầng. Bọn họ lên tầng, vào phòng VIP, cửa vừa mở ra, ầm một tiếng, pháo hoa đầy trời rơi xuống, rắc lên người Tề Tiểu Tô.

“Sinh nhật vui vẻ!”

“Chúc mừng sinh nhật Tiểu Tô!”

“Sinh nhật mười tám vui vẻ!”

Tề Tiểu Tô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị chìm trong tiếng chúc mừng.

Cô bị Tô Á Thiên đẩy tới trước bàn, kinh ngạc nhìn mọi người trong phòng, ông ngoại bà ngoại, cả nhà cậu cả, cả nhà cậu út, chị em Khưu Linh Phương Khưu Tuyết Phương đều ở đây.


Một bàn đầy thức ăn, một bàn hải sản, trên bàn nhỏ bên cạnh đặt bánh sinh nhật hai tầng, trên bánh cắm một cây nến nghệ thuật số 18.

Tề Tiểu Tô ngẩn ra hồi lâu, lắp ba lắp bắp hỏi: “Hôm, hôm nay là sinh nhật cháu sao?”

“Phụt.”

Tô Á Thiên không nhịn được bật cười.

“Chị, chị thật sự quên luôn cả sinh nhật của mình rồi hả?”

Ông ngoại bà ngoại hôm nay còn mặc quần áo mới, ông ngoại còn vuốt tóc, nhìn rất tươi vui. Ông cười nói: “Tiểu Tô, sinh nhật khác có quên thì quên, sinh nhật mười tám tuổi này rất quan trọng, nhất định phải chúc mừng thật tử tế.”

Sinh nhật cô không phải là ngày hai mươi sao?

Nhưng cô nhớ rõ ràng bây giờ mới vừa bước vào tháng tư.

Hoá ra đã đến ngày hai mươi rồi.

Tề Tiểu Tô ngẩn ra nghe mọi người hát mừng sinh nhật, lời chúc không mất tiền câu này nối tiếp câu kia, Tô Á Thiên còn ầm ĩ mười tám tuổi rồi có thể quang minh chính đại uống rượu, nhét một ly rượu vang vào tay cô, cô cũng mơ mơ màng màng uống.

“Đúng rồi, ở đây cậu cũng phải nói một tiếng cảm ơn với Tiểu Tô, không, cảm ơn Tề tổng! Đi làm ở công ty gần một tháng, cậu học được rất nhiều, cũng cảm thấy cuộc sống vô cùng phong phú, thiết thực trong lòng, mùng năm tháng sau là có thể nhận khoản tiền lương đầu tiên rồi! Nào nào nào, Tề tổng, cậu kính cháu một ly.”

Tô Vận Đạt nâng ly với cô, ông bà ngoại đều cười mắng cậu út.

Tề Tiểu Tô uống rượu.

Cậu cả cũng tới mời rượu: “Không nói cái khác, chuyện của Tiểu Thiên, cậu cả cũng phải kính cháu một ly.”

Tề Tiểu Tô cũng uống.

Khưu Linh Phương cười rồi cũng cụng ly: “Tề tổng, chị đại diện cho Văn tổng, Julia, La tổng đến đây, họ đều gửi quà đến, em xem, đều để ở bên đó cả.” Trên cái bục trong góc chất không ít quà.

“Họ dặn chị thay mặt kính em một ly, hy vọng em dìu dắt mọi người đi lên con đường giàu có.”

Tề Tiểu Tô không nhịn được cười, cũng uống một ngụm.

Về sau cô cũng không biết mình uống bao nhiêu nữa. Có thể là bởi vì thân phận bây giờ của cô, ở đây có cậu có chị gái của bạn học đồng thời cũng là nhân viên của cô, cho nên mọi người đều tin cô tự có sức kiềm chế, sẽ kêu dừng trước khi mình sắp uống say. Vì thế, cô chưa bảo dừng, vẫn cười híp mắt vui vẻ nên họ cũng quên luôn việc khuyên cô đừng uống nữa.

Cả nhà ông bà ngoại trở về, một chiếc xe cũng không đủ, cho nên bọn họ vẫy mấy chiếc taxi đi về, hai chị em Khưu Linh Phương về cùng nhau, bởi vì có Đồng Xán ở đây, bọn họ cũng rất yên tâm Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô vẫn đứng ở cửa cười híp mắt tạm biệt mọi người.


Ông ngoại trước khi đi lén lút nhét cho cô một bao lì xì, Tề Tiểu Tô cầm bao lì xì không mỏng, giơ tay ôm lấy ông: “Cảm ơn ông ngoại, ông và bà nhất định phải khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi nhé.”

Người đều đi cả rồi, Đồng Xán chuyển toàn bộ đống quà vào ghế phụ, vừa quay đầu lại muốn mời Tề Tiểu Tô lên xe, nhưng phát hiện Tề Tiểu Tô vừa mới đứng ở bên đường đã không thấy đâu nữa.

Anh ta sợ hãi, bước vội vòng qua xe đi tìm, chỉ chốc lát liền nhìn thấy cô gái đang ngồi cúi thấp đầu trên ghế chờ trước bến xe buýt.

Mái tóc ngắn lởm chởm của cô khoảng thời gian này hình như dài ra rất nhanh, lúc rủ xuống đã che khuất cả khuôn mặt.

Cô vốn dĩ đã gầy, gần đây lại càng gầy hơn, mặc dù thỉnh thoảng đánh nhau với anh ta, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào kinh nghiệm thắng cô nửa chiêu, nhưng bề ngoài của cô thì lại hoàn toàn là dáng vẻ gầy gò yếu đuối.

Đèn đường rọi lên người cô, cơ thể cô lắc lư, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Đồng Xán có chút khó hiểu, Tề Tiểu Tô tuổi còn trẻ đã có một công ty dư dả vốn, mua được cả xe sang lái rất vững vàng, sao lúc này nhìn lại cô đơn gầy yếu như vậy.

Anh ta từ từ đi tới, cúi người xuống trước mặt cô, do dự một chút vẫn giơ tay vỗ vỗ vai cô.

“Cô Tề, cô vẫn ổn chứ?”

Tề Tiểu Tô lảo đảo ngẩng đầu lên, cả người nhào vào anh ta. Đồng Xán vội vàng đỡ lấy cô, nhìn thấy đôi mắt cô mơ hồ và hai má đỏ rực.

Cô say rồi!

Đồng Xán mới vừa ý thức được một điểm này, Tề Tiểu Tô chợt chụp lấy cổ tay anh ta, lắc một cái, xoay người, vai húc lấy ngực anh ta, lật anh ta ngã xuống.

Trong miệng còn lẩm bẩm kêu: “Anh là tên háo sắc ở đâu ra hả! Dám ôm bản cô nương? Bản cô nương cũng từng luyện tập rồi đấy nhé!”

Bạn học Đồng Xán vì phát hiện cô say không dám đánh trả hay chống cự nên bi thảm ngã xuống đất.


Hệ thống Tiểu Nhất cả đêm không ngừng gửi mật mã cho Vệ Thường Khuynh, nhưng anh vẫn không chịu trả lời lại. Ngay đến cả Hệ thống Tiểu Nhất cũng không nhịn được có ý kiến luôn rồi.

Thiếu soái ơi là Thiếu soái, ngài còn không có tin tức nữa, đừng nói vợ chưa cưới, bạn gái cũng phải lui về trạng thái ban đầu đấy! Đến cả bạn cũng không làm được nữa đâu!

Tề Tiểu Tô chưa từng say, nhưng chính vì tối nay cô say, Hệ thống Tiểu Nhất mới phân tích một số trạng thái khác lúc cô tỉnh táo chưa phân tích được.

Yếu đuối, nhạy cảm, thiếu cảm giác an toàn.

Cô bình thường giấu những điểm thiếu hụt này rất kỹ, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Chỉ cần đụng phải ranh giới cuối cùng của cô, cô sẽ lập tức đá đối phương ra khỏi vị trí quan trọng nhất trong tim mình.

Vệ Thường Khuynh bây giờ đang nằm ở trạng thái nguy hiểm như vậy.

Đợi ngày mai cô tỉnh táo lại, phát hiện vẫn chưa có tin tức của anh, cô sẽ rút kinh nghiệm xương máu, đá anh ra khỏi trái tim. Bởi vì anh mang đến cho cô cảm giác bất an rất lớn.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô, cả tối cô đều cười híp mắt, dường như rất vui vẻ, trên thực tế đây chính là lúc cô nhớ bố mẹ nhất.

“Cô Tề, tôi là Đồng Xán…” Đồng Xán đỡ eo bò dậy, vẻ mặt đau khổ lần nữa đến gần Tề Tiểu Tô, phụ nữ giỏi võ lúc say thật là đáng sợ.

“Đồng Xán…” Tề Tiểu Tô giống như nhớ ra, cười híp mắt giơ tay với anh ta. “Anh cũng đi xe buýt à?”

Đầu Đồng Xán đầy vạch đen.

Hoá ra cô đến bến xe buýt thật sự là để chờ xe buýt. Có xe riêng không đi, tại sao lại muốn đi xe buýt?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui