“Cảm ơn cô, tôi sẽ quay về xem xem.” Bạch Dư Tây đành phải đi về phía lều.
Khưu Tuyết Phương nhìn thấy Tề Tiểu Tô ở phía xa, lập tức vẫy tay gọi. “Tiểu Tô, Tiểu Tô, bên này.”
Đợi Tề Tiểu Tô đến gần, Khưu Tuyết Phương liền phát hiện sắc mặt Tề Tiểu Tô tái nhợt, hơn nữa đi cũng không vững, cả người giống như không có sức.
“Tiểu Tô, cậu sao thế? Bị ốm rồi à?” Khưu Tuyết Phương quýnh lên, nghiêng đầu gọi: “Cô Dương, hình như Tiểu Tô bị bệnh rồi!”
Tề Tiểu Tô muốn ngăn bạn mình lại nhưng không kịp, đành bất lực tiếp nhận rất nhiều ánh mắt nóng rực của rất nhiều bạn học.
Không dễ gì mới được ra ngoài nghỉ ngơi, bị ốm rồi?
Có cảm giác như cô lắm chuyện nhất vậy.
Giáo viên vốn dĩ rất ưu ái cô, lần này chẳng lẽ vì cô mà hủy bỏ hoạt động của các lớp sao?
Người đẹp chính là yếu ớt thế đấy.
Tề Tiểu Tô nhìn ra rất nhiều ý tứ khác nhau trong mắt bạn học. Đều nói ánh mắt là cửa sổ của linh hồn, xem ra không hề nói sai.
Có điều, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, mình nhất định sẽ là nhân vật trọng tâm của câu chuyện trong lớp, dẫu sao ban đầu nhiều lời đồn như vậy, còn thường xuyên xin nghỉ, đây đều là sự thật, cho nên cô cụp mắt, không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào nữa.
Nhưng khiến cho người ta bất ngờ là, cô Dương đi qua đây, nhưng bên cạnh lại có một người đàn ông anh tuấn cao lớn. Lập tức có nữ sinh che miệng thấp giọng kêu lên: “Nhìn thấy không, người đàn ông kia đẹp trai quá.”
“Có gì mà đẹp trai chứ? Là một ông chú thôi, Chu Thuần vẫn đẹp trai hơn.”
“Thầy Bạch cũng rất đẹp trai.”
“Này, nghe nói chồng của cô Dương rất đẹp trai, các cậu nói đây có phải là chồng của cô ấy không?”
Câu này vừa nói ra các học sinh đều tò mò hóng.
Lúc bọn họ nói chuyện, Tề Tiểu Tô ngước mắt lên nhìn, ngay sau đó khẽ híp mắt lại. Người đàn ông đi bên cạnh Dương Linh Linh, đúng là Thai Viễn Chí chồng cô.
Không phải Thai Viễn Chí đi theo Vân Phỉ sao?
Hắn đến đây làm gì?
Dương Linh Linh và Thai Viễn Chí đã đi đến bên này. Thai Viễn Chí mặc bộ đồ thể thao màu trắng, nhìn còn trẻ hơn tuổi thật mấy tuổi. Hắn tươi cười, vẫy tay với học sinh.
“Chào các em, tôi là Thai Viễn Chí, là chồng cô Dương của các em. Nghe nói các em đến đây nghỉ phép, tôi mới nghĩ đã rất lâu rồi không ra ngoài chơi với cô giáo của các em, cho nên mặt dày theo tới, hy vọng các em không để ý. Nếu như có thể, hai ngày này tiếp nhận tôi trở thành một thành viên của các em, cùng nhau chơi, được chứ?”
Các học sinh cười kêu lên: “Được ạ! Chào thầy!”
“Người đàn ông này thật là biết diễn kịch, chẳng lẽ còn đuổi đến tận đây để diễn cảnh tình cảm nữa sao?” Hệ thống Tiểu Nhất khinh bỉ nói.
Diễn cảnh tình cảm?
Nó ngược lại nhắc nhở Tề Tiểu Tô, mục đích Thai Viễn Chí đến đây tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Dương Linh Linh đi qua chỗ cô, “Vừa rồi cô nghe thấy Khưu Tuyết Phương nói em bị ốm à?” Cô ấy nhìn sắc mặt Tề Tiểu Tô, quả nhiên cảm thấy tái nhợt yếu ớt.
“Bạn học này bị bệnh rồi sao?” Thai Viễn Chí cũng bước nhanh tới, giơ tay muốn đỡ Tề Tiểu Tô: “Tôi tự lái xe đến, như vậy đi, tôi đưa em đến bệnh viện thành phố nhé.”
Nhìn bộ dạng giả vờ không quen biết một lòng nhiệt tình này, Tề Tiểu Tô tránh tay hắn, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Bất kể Thai Viễn Chí muốn làm gì, cô không có nửa điểm hảo cảm với người đàn ông này, không có hứng diễn theo kịch bản của hắn.
Thai Viễn Chí có chút lúng túng nhìn Dương Linh Linh.
“Tiểu Tô, nếu không cứ để anh ấy đưa em đi khám xem…”
“Cô, vừa rồi em hơi mệt chút thôi, nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi ấy mà.” Tề Tiểu Tô ngắt lời Dương Linh Linh, nói: “Em sẽ ngồi ở đây.”
“Vậy, vậy được rồi, nếu em thấy khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói cho cô biết đấy nhé.”
“Vâng.”
Tề Tiểu Tô gật đầu. Mặc dù huấn luyện đặc biệt một trận dưới đáy biển đúng là đã tiêu hao hết tất cả sức lực của cô, quá mức mệt mỏi. Nhưng nếu như chỉ vì huấn luyện đặc biệt, cô vẫn không đến mức không có tinh thần như vậy. Tề Tiểu Tô cũng không ngờ, có một ngày cô lại sẽ vì lo lắng cho một người mà sa sút tinh thần, ngực khó chịu, giống như cả người không có sức sống như vậy.
Lo lắng cho một người đến mức này.
“Cô cũng không cần quá lo lắng, cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết bản lĩnh của Thiếu soái đâu, ngài ấy là người ở giây phút cuối cùng trong đường cùng cũng sẽ không từ bỏ tìm cách sống sót, sắp chết vẫn có thể kéo mấy người chịu tội thay…” Hệ thống Tiểu Nhất phì một tiếng, “Bản Hệ thống nói sai rồi, Thiếu soái sẽ không chết.”
Tề Tiểu Tô im lặng.
Qua một lúc lâu, cô hỏi: “Tiểu Nhất, nếu như Thiếu soái chết rồi, cậu sẽ thế nào?”
“Bản Hệ thống… chỉ là không thể trở lại thế kỷ hai mươi hai, nếu như xuất hiện trục trặc, cô không biết sửa, nếu như không kịp bổ sung năng lượng, rơi vào trạng thái chờ đợi bảo dưỡng, cô cũng không có cách nào kích hoạt lại nữa….”
“Cậu còn sẽ xuất hiện trục trặc sao.”
“Đương nhiên, loài người các cô cũng sẽ bị bệnh mà.”
Khưu Tuyết Phương khẽ lắc Tề Tiểu Tô: “Cậu sao thế?”
Tề Tiểu Tô lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu nói: “Không sao.”
Các bạn học cầm đồ đã chuẩn bị xong bày ra, bãi nướng cách hơi xa bãi biển, ở trên đê biển, cả bãi nướng đều bị học sinh của Nhất Trung chiếm lĩnh.
Tay nghề nấu nướng của Tề Tiểu Tô cũng không tệ lắm, nhưng lại không giỏi nướng, bởi vì cô vốn dĩ không có kinh nghiệm nướng, lúc học đại học cũng chỉ chăm chăm đi làm thêm, rất ít tham gia hoạt động trong lớp.
Thế nhưng Khưu Tuyết Phương lại rất thuần thục, hơn nữa động tác rất nhanh, đã xiên xong cánh gà và chân giò hun khói, ngô bắt đầu nướng rồi.
“Cậu ngồi chờ ăn là được rồi.” Cô ấy nói với Tề Tiểu Tô.
Vừa dứt lời, điện thoại của Tề Tiểu Tô vang lên. Là Dương Linh Linh nhắn tin đến, bảo cô qua nhà gỗ bên kia một chuyến. Lúc này đầu óc Tề Tiểu Tô có chút đình công, nói với Khưu Tuyết Phương một tiếng rồi đi về phía nhà gỗ của Dương Linh Linh.
Mọi người đều đi nướng thịt cả rồi, nhà gỗ bên này cơ bản không có ai.
“Cô Dương?”
Tề Tiểu Tô chỉ biết đại khái là ở bên này, cũng không biết Dương Linh Linh cụ thể ở nhà nào, chỉ có thể gọi hai tiếng.
“Cô Tề.” Thai Viễn Chí đi từ cái nhà gỗ bên cạnh ra, “Ngại quá, tôi dùng điện thoại của Dương Linh Linh gửi tin nhắn cho cô.”
Ánh mắt Tề Tiểu Tô rét lạnh. Cô cũng chú ý đến lúc Thai Viễn Chí nhắc đến vợ mình dùng cả họ ra, cái gọi là ân ái, cô không tin chút nào cả.
“Cô Tề, mong cô thứ lỗi, cũng tin tưởng thành ý của tôi.”
“Thành ý?”
“Thai mỗ đặc biệt đến để xin lỗi cô Tề. Vốn dĩ muốn đợi cô Tề quay về thành phố D, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là đích thân đến một chuyến mới thỏa đáng, vậy nên mới lái xe mấy tiếng đuổi đến đây.” Thai Viễn Chí nói rồi, móc một cái hộp gấm trong túi ra, “Cô Tề, đây là cây ghim cài áo bằng đá quý tôi mua được ở một buổi bán đấu giá tư nhân, mong cô Tề nhận cho.”
Hắn mở hộp, lộ ra một cây ghim cài áo bằng đá quý hình hoa quấn lấy cành ngọc.
Thuộc tính bà tám của Hệ thống Tiểu Nhất bị kích động: “Đợi đã, bản Hệ thống quét hình kiểm tra giá trị của thứ này.”
Nó quét cái ghim cài áo đó lên mạng tra, bất ngờ nói: “Bản giới hạn do một bậc thầy thiết kế của nước nào đó tự tay chế tạo ra, giá bán đấu giá chốt là một trăm mười sáu nghìn tệ, hiện nay giá thị trường rơi vào khoảng một trăm ba mươi tám nghìn tệ. Đối với xuất thân của Thai Viễn Chí mà nói, đã coi là mạnh tay rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...