Sắc mặt Đại Nhạc thay đổi, đẩy người ra bước nhanh qua bên kia.
Thai Viễn Chí nhìn bóng lưng hắn ta, suy nghĩ một chút cũng đi theo.
Mọi người do dự.
“Chuyện gì thế? Chúng ta có cần qua đó xem xem không?” Có người hỏi.
Một người đàn ông bụng bự lắc đầu: “Tốt nhất là đừng đi, ai biết đã xảy ra chuyện gì? Nghe đôi câu vài lời như vậy, chắc là Vân Phỉ làm hỏng thứ gì, chọc cho lão phu nhân nổi giận rồi.”
“Vân Phỉ không phải luôn được lão phu nhân yêu quý sao? Nếu không phải thứ gì quá quan trọng, có lẽ lão phu nhân không đến mức giận dữ với cô ấy như thế đâu. Vừa rồi có phải cô ấy nhắc tới ngọc Đế Vương Lục không?”
Luật sư Hà nói: “Đúng thế.”
“Vậy thì phiền phức rồi, ngọc dễ có, nhưng ngọc Đế Vương Lục thì không. Cho dù trong tay Vân Phỉ có không ít ngọc, nhưng cũng chưa chắc có ngọc Đế Vương Lục!”
“Chúng ta cứ đi trước đi, coi như không nghe thấy gì.”
“Đi đi đi.”
Mọi người rối rít đi về phía bãi đỗ xe.
Nghiêm Tắc Thâm cũng ra hiệu cho Tề Tiểu Tô rời đi, nhưng đúng lúc này, Thai Viễn Chí vội chạy lại, cao giọng nói với bên này: “Tề Tiểu Tô, ai là Tề Tiểu Tô? Lão phu nhân bảo cô qua đó!”
Cái gì?
Tề Tiểu Tô và Nghiêm Tắc Thâm nhìn nhau, trong lòng đồng thời xuất hiện dự cảm xấu.
Nhưng đối phương đã chỉ mặt gọi tên giữ người rồi, nếu như cô làm lơ mà đi, vậy tuyệt đối là đắc tội với lão phu nhân.
“Tôi đi xem xem là chuyện gì, Nghiêm tổng, anh đợi tôi trên xe nhé.”
“Cùng đi đi.”
Nghiêm Tắc Thâm làm sao có thể để một mình cô đi đối mặt được? Dẫn đầu đi qua đó.
Tề Tiểu Tô ấm áp trong lòng, vội đuổi theo.
Lúc bọn họ sóng vai đi qua đó, Thai Viễn Chí nói với Nghiêm Tắc Thâm một câu: “Ngụy quân tử.”
“Thai Viễn Chí, đừng vì mình bỉ ổi mà nghĩ ai cũng như anh.” Nghiêm Tắc Thâm lạnh giọng nói một câu, không để ý đến hắn nữa.
Bức tường bên ngoài nhà phụ bám đầy tường vi, phòng khách ở gian ngoài có một chiếc ghế sô pha nằm, bên kia là cái giá để đồ cổ.
Vân Phỉ trước đó xinh đẹp như hoa mẫu đơn lúc này đang tái mặt đứng ở một bên, bà quản gia ngồi ở trên ghế sô pha bằng da thật, khó nén tức giận nhìn cô ta.
Mà Đại Nhạc đang nhặt ngọc vỡ trên đất.
Ánh mắt Tề Tiểu Tô bị những miếng ngọc vỡ kia thu hút.
Xanh đậm, loá mắt, cho dù là ngọc vỡ, vẫn hào quang hút người.
Quả thật là ngọc Đế Vương Lục.
Mà từ mấy mảnh vỡ này có thể nhìn ra được, thành phẩm trước lúc chưa vỡ ít nhất phải lớn bằng quả trứng gà!
Viên ngọc Đế Vương Lục lớn như vậy, đâu chỉ là giá trị liên thành! Bây giờ ngọc Đế Vương Lục vốn hiếm, huống chi lại lớn như vậy, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được!
Vân Phỉ làm vỡ viên ngọc Đế Vương Lục này sao? Làm sao lại làm được chứ? Ngọc Đế Vương Lục là ngọc cứng, hơn nữa còn lớn như vậy, không dễ vỡ cả viên được, trừ phi xui xẻo, góc độ không đúng, dù sao thì chính là xui xẻo.
Bên này không có thảm trải sàn, sàn nhà là cẩm thạch, chỗ đặt giá để đồ cổ cao hơn chỗ này hai bậc thang, xem ra Vân Phỉ thật sự là vận khí không tốt rồi.
Có điều, lúc ánh mắt của bà quản gia xoay qua đây, Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy vận khí của mình cũng không tốt lắm.
Cô đoán chừng mình bị kéo xuống nước rồi.
Nhưng binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, bây giờ Tề Tiểu Tô trừ tâm lý sinh lòng chạy trốn lúc Thiếu soái cứng rắn ra, chuyện khác người khác không thể làm cô sợ hãi mà muốn chạy trốn được.
“Cô chính là Tề Tiểu Tô?” Giọng bà quản gia mang một loại ngạo nghễ, hơi có chút cảm giác nhìn từ trên cao xuống.
“Đúng, tôi chính là Tề Tiểu Tô.”
“Nghe nói, cô có ngọc Đế Vương Lục?”
“Nghe ai nói?”
Rõ ràng Vân Phỉ đứng ở bên cạnh, nhưng Tề Tiểu Tô vẫn không nhìn đến cô ta, đôi mắt to trong suốt không tỳ vết kia rất kinh ngạc hỏi. Giống như đối phương đang nói một chuyện rất kỳ quái.
Lão phu nhân quản gia theo bản năng nhìn Vân Phỉ.
Vân Phỉ tiến lên một bước, lần nữa kể lại biểu hiện của Tề Tiểu Tô ở tiệm đá thô của Hoàng Nhược Quân thành phố J và trong buổi đấu đá ở thành phố K, lần này, cô ta dùng đủ loại từ ngữ ca ngợi tán dương Tề Tiểu Tô, khen như cô chỉ cần nhìn một cái là có thể chọn ra ngọc cực phẩm.
“Cô Tề có bản lĩnh như vậy, lại chưa từng nghe nói cô bán ra bao nhiêu ngọc cực phẩm, tin chắc những thứ cực phẩm chân chính kia đều còn ở trong tay cô.”
Đây là kết luận của Vân Phỉ. Không thể không nói, cách nói này của cô ta rất có sức thuyết phục, ít nhất, bà quản gia tin. Bởi vì cháu trai Đại Nhạc của bà ta sau khi nghe Vân Phỉ nói liền kinh ngạc quan sát Tề Tiểu Tô, nói: “Buổi đấu đá ở thành phố K tôi có nghe nói, nói là một cô gái xinh đẹp có bản lĩnh đấu đá làm kinh hãi toàn trường, dốc hết sức đánh bại mọi đối thủ, giúp Nghiêm Lập Hoa của tập đoàn Lập Hoa giành được canh bạc với Nghê Hào trùm của thành phố K. Tiền đặt cược không phải là con số nhỏ, ít nhất là mấy trăm triệu. Không ngờ, tối hôm nay lại gặp được người thật ở đây.”
“Ồ? Cô gái này lợi hại như vậy sao?” Bà quản gia nghi ngờ quan sát Tề Tiểu Tô.
Đại Nhạc gật đầu: “Thực sự lợi hại như vậy.”
Bà quản gia lộ ra vẻ vui mừng, nói với Tề Tiểu Tô: “Vậy thì tốt. Như vậy đi, ngày mai cô cầm những viên ngọc tốt nhất mà cô có qua đây, ta chọn xem.”
“Dựa vào cái gì? Bà già này đúng là bá đạo, bà ta nói cầm thì cầm chắc? Có trả tiền không hả!” Hệ thống Tiểu Nhất không vui, phải biết, ở trong mắt nó, những thứ kia đều là “lương thực” của nó, cái điệu bộ của bà quản gia này rõ ràng chính là muốn cướp đồ ăn của nó.
Tề Tiểu Tô liếc Vân Phỉ, nói: “Ngại quá lão phu nhân, tôi mặc dù có chút bản lĩnh đấu đá, nhưng vì không có tiền, cho nên không mua bao nhiêu đá thô, trong tay ngược lại là có mấy viên, chất lượng còn kém xa ngọc Đế Vương Lục. Thậm chí, bởi vì trước kia rất thiếu tiền, cho nên còn nhịn đau bán đi mấy viên, bà không tin có thể phái người đi điều tra xem.”
Sắc mặt bà quản gia thay đổi, vỗ lên ghế: “Cô gái, cô nghĩ tôi dễ lừa gạt lắm hả? Không có? Cháu tôi từ trước đến nay không nói linh tinh chuyện nó chưa nắm chắc, nếu như nó đã nghe qua chuyện của cô, cô còn muốn giấu cái gì?” Bà ta lạnh lùng nhìn Tề Tiểu Tô, nói: “Có phải cô lo chúng tôi không trả tiền không?”
“Lão phu nhân, Tề Tiểu Tô cô ấy không phải là có ý này….”
Nghiêm Tắc Thâm còn chưa nói hết đã bị bà quản gia ngắt lời: “Chúng tôi sẽ không tùy tiện tham lam đồ của mấy người, những miếng ngọc Đế Vương Lục bị vỡ vừa rồi giao cho cô là được chứ gì!”
Tề Tiểu Tô trợn mắt: “Trước không nói tôi có hay không, ý lão phu nhân là, dùng những mảnh ngọc vỡ này đổi lấy ngọc Đế Vương Lục hoàn hảo?”
“Vậy thì sao? Không được à?” Bà quản gia trừng mắt, lúc này vẫn là vẻ mặt kiêu căng, “Cô đừng tưởng tôi không hiểu, những miếng ngọc vỡ này cô cầm về, vẫn có thể mài thành trân châu nhỏ, chạm trổ chút, vẫn có thể bán giá trên trời như thường, lại không phải là không đáng tiền!”
Tề Tiểu Tô cảm thấy bái phục với sự trơ tráo của bà ta.
Không sai, những miếng ngọc vỡ này, chọn miếng lớn chút, đúng là vẫn có thể mài thành trân châu hoặc là mặt nhẫn, cũng vô cùng đáng tiền, nhưng mà, có thể so sánh với chất lượng của một viên ngọc Đế Vương Lục lớn sao? Ngọc Đế Vương Lục vốn dĩ vô cùng hiếm, miếng vỡ nhỏ còn thỉnh thoảng có thể có, nhưng ngọc Đế Vương Lục đạt đến trọng lượng nhất định là khó tìm trên đời! Giá trị của hai thứ này căn bản không thể đem ra mà so sánh được!
Bây giờ bà quản gia này lấy ngọc vỡ ra muốn trao đổi ngọc Đế Vương Lục nguyên vẹn với cô, còn một bộ bà ta rất công bằng không chiếm chút tiện nghi nào, đúng là đủ cực phẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...