Ánh lửa ngập trời.
Ngọn lửa mang theo khói đen dày đặc bốc lên cuồn cuộn. Lầu nhỏ vốn dĩ được trang hoàng vô cùng hoa mỹ hoàn toàn bị khói và lửa bao trùm.
Gió thổi qua mang theo sóng nhiệt nóng rực, còn có một ít tàn lửa ập vào mặt họ.
Lính cứu hỏa đang hối hả dập lửa, vòi nước cao áp xông vào lửa như xông thẳng vào lòng Bạch Thế Tuấn, vừa đau vừa lạnh.
Ông ta túm lấy cổ áo một người đàn ông vừa chạy tới, tức giận quát lên: “Làm ăn thế nào đấy hả? Tôi bảo các người tới chăm chút nơi này mà lại biến nó thành như vậy à?”
“Ông... ông chủ... tôi cũng không biết tại sao lại thế này nữa! Mọi người đều ra về, chúng tôi vẫn ở lại đây gác đêm, nhưng mà vừa mới chợp mắt một chút, tỉnh lại thì lửa đã bùng lên rồi...”
“Nguyên nhân! Nguyên nhân cháy là gì?”
“Còn... còn chưa tra ra...”
Bạch Thế Tuấn đẩy mạnh hắn ra: “Cút!”
Xong rồi, xong thật rồi.
Bạch Thế Tuấn vốn rất phong độ lập tức như già thêm mấy tuổi, cả người ủ rũ hẳn. Úc Hà Tâm chỉ biết một thứ, biết là ông ta tốn gần mười triệu để trang hoàng nơi này, thực ra, gần mười triệu chỉ là trang hoàng bên trong tiểu lầu mà thôi, còn bên ngoài, đình viện, vườn hoa chưa được tính vào đó, chứ đừng nói là giá mua mảnh đất này và tiền thuê thiết kế.
Huống chi, ngoại trừ những cái này ra, vẫn còn một ít giá trị ẩn mình nữa.
Mấy chục triệu cũng chưa đến mức làm ông ta thiệt hại đến mức không dậy nổi, chính những cái mất mát trong giá trị ẩn mình kia mới như khoét đi một khối tim của ông ta.
Tổn thất của ông ta đâu chỉ là mấy chục triệu!
“Lão Bạch...” Cục trưởng Úc quay đầu định nói gì với con gái, nhưng thấy vẻ mặt cô ta cực kỳ âm trầm, cắn chặt môi dưới, bộ dáng như thể ai dám tới gần thì cô ta sẽ lột da ngay lập tức.
“Đây là nơi mà con và Dư Tây sẽ tổ chức đính hôn, cái này chẳng phải là rủa con xui xẻo sao?” Úc Hà Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu điều tra ra là ngoài ý muốn thì không nói, nếu là có người làm...”
Cô ta không giết kẻ đó không được!
Lửa cháy khiến cho Thế Vị như chốn tiên cảnh trở thành một bãi phế tích. Đen như mực, nước bẩn chảy khắp nơi, bụi đen chồng chất.
Kiểm tra thì kết quả gây cháy là do trục trặc dây dẫn điện!
Bạch Thế Tuấn thật sự không chấp nhận được kết quả này. Mọi vật liệu trang trí, đường điện ở đây đều được ông ta mua loại có thương hiệu lớn, đều có chất lượng vượt thử thách, hơn nữa vừa mới làm xong, lấy đâu ra mà trục trặc đường dây được chứ?
Đùa nhau chắc!
Ông trời đang chơi ông ta sao?
Không nói tới Bạch Thế Tuấn bên này đã loạn cào cào, tại Tô gia ở thành Bắc, trong phòng khách, Tề Tiểu Tô ngồi khoanh chân trên sô pha gọi điện thoại, Tô Vận Thông bưng đĩa hạt dưa, La Hiểu bưng ly nước ép trái cây từ trong bếp ra, đưa đến bên cạnh cô, nhưng thấy cô đang gọi điện thoại thì không dám quấy rầy mà lui sang một bên, kéo Tô Á Thiên đang xem phim hoạt hình ra ngoài.
“Bố mẹ có chuyện muốn hỏi con...”
Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú ngồi ở sô pha bên cạnh, hai người liếc nhìn nhau rồi chờ Tề Tiểu Tô gọi điện thoại xong.
“Không cứu vớt được gì nữa sao ạ?” Tề Tiểu Tô nghe Nghiêm Tắc Thâm kể thì trong mắt hiện lên ý cười.
“Đúng thế, hủy hoại hoàn toàn rồi, đến một cái ghế cũng chẳng chừa.” Nghiêm Tắc Thâm vừa nói vừa đi ra ngoài, còn gật đầu chào người đi ngang qua một cái, “Vốn dĩ chúng tôi đã nhận được lời mời là tới đó dự tiệc đính hôn của Bạch thiếu và cô Úc, giờ chỉ sợ phải đổi địa điểm mất thôi. Nhưng thành phố D làm gì còn nơi nào có thể giúp mở một bữa tiệc đính hôn cao cấp như thế nữa chứ.”
“Chẳng phải chỉ là tiệc đính hôn thôi sao? Thành phố D cũng có khách sạn năm sao cao cấp mà, làm gì tới mức không tìm được địa điểm chứ?” Tề Tiểu Tô khẽ cười trộm.
“Tiểu Tô, cô không biết chứ, con người Bạch Thế Tuấn rất có dã tâm, lần này ông ta muốn làm to tiệc đính hôn của con trai, mời không ít người.” Nghiêm Tắc Thâm dừng một chút rồi nói tiếp, “Nghe nói người của Biên gia ở thủ đô có khả năng mấy ngày tới cũng có việc tới thành phố D, tôi đoán ông ta muốn mượn cơ hội này để mời cả người của Biên gia luôn.”
“Biên gia ở thủ đô? Là ai thế?”
Bên kia truyền tới tiếng nói chuyện của người khác, Nghiêm Tắc Tâm khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Được rồi, tôi đang tham gia một bữa tiệc, vừa rồi nghe thấy tin kia nên không nhịn được muốn báo với cô một tiếng. Ngày mai hẹn gặp nhau rồi nói kĩ hơn chuyện này sau, cứ thế đã nhé, tôi cúp máy đây.”
Tề Tiểu Tô chào một tiếng rồi cúp máy, nghĩ lại, trong lòng vẫn không nhịn được mà thấy vui vẻ.
Không ngờ anh cả của Nghiêm gia cũng có tính buôn dưa lê như thế, vừa nghe thấy có cháy liền lập tức gọi điện báo ngay cho cô biết.
Cô không biết, lúc trước Nghiêm Tắc Thâm thấy Bạch Dư Tây có vẻ rất che chở cho cô tại chỗ thầy hiệu trưởng Dương, trong lòng anh ta thầm nghĩ giữa hai người nhất định có vấn đề, giờ Bạch Dư Tây lại sắp đính hôn với Úc Hà Tâm, Nghiêm Tắc Thâm sợ Tề Tiểu Tô cảm thấy khó chịu trong lòng nên vừa nghe thấy việc này, nghĩ chắc cô sẽ thấy thoải mái hơn khi nghe thấy tin ấy nên lập tức gọi điện kể cho cô nghe.
“Không ngờ nhé Tiểu Tô, giờ cô cũng biết học hư rồi, còn nghĩ tới chiêu một mồi lửa đốt trụi nhà hàng của Bạch Thế Tuấn, gọn gàng và nhanh nhạy quá đấy.” Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được lên tiếng khen ngợi Tề Tiểu Tô.
“Một nửa công lao là của cậu, là cậu tra ra Thế Vị.”
Ánh mắt Tề Tiểu Tô khẽ dao động.
Đúng thế, hai ngày nay Hệ thống Tiểu Nhất đang điều tra các nhà hàng cao cấp ở thành phố D này, bởi vì cô tính toán thu mua lại Trúc Nhã Cư nên ngoại trừ điều tra về Minh Phủ và Thái Phong thì phải tra hết tất cả những đối thủ có thể đối đầu với Trúc Nhã Cư, thế là lại phát hiện ra Thế Vị chưa kịp khai trương.
Từ thông tin và ảnh chụp do Hệ thống điều tra về Thế Vị thì Tề Tiểu Tô lập tức kết luận được, một khi Thế Vị mở ra, Trúc Nhã Cư sẽ không có cách nào cạnh tranh được.
Trừ phi cô từ bỏ tính toán nâng Trúc Nhã Cư lên một bậc, biến nó trở thành nhà hàng số một, số hai ở thành phố D này. Có điều, Bạch Thế Tuấn đã ra tay quá tàn nhẫn với cô, khơi dậy tâm tư muốn trả đòn của cô, đây chính là đòn phản kích đầu tiên của cô dành cho ông ta.
Cô lập tức ra lệnh cho Hệ thống Tiểu Nhất, sai nó lẻn vào hệ thống điều khiển điện của Thế Vị, đẩy lượng điện tiêu thụ lên mức cao nhất, đặc biệt là vì Bạch Thế Tuấn muốn tiếp đón những người thuộc xã hội thượng lưu ở đó nên cũng rất chịu chi cho hệ thống bảo vệ, tất cả đều là loại tốt nhất. Nhưng mấy cái này cũng chẳng làm khó được Hệ thống Tiểu Nhất, nó chỉ cần một giây để lẻn vào và làm cho toàn bộ hệ thống bảo vệ đều quá tải và bốc cháy.
Mạch điện trục trặc tạo ra hỏa hoạn cứ thế mà bùng cháy lên thôi.
Lúc đầu, cô cũng không ngờ là sẽ cháy nghiêm trọng như thế, nhưng có lẽ là do ý trời, có lẽ là Úc Hà Tâm và Bạch Thế Tuấn xui xẻo, bởi vì muốn tổ chức tiệc đính hôn nên trong nhà hàng treo đầy lụa mỏng và hoa khô nhằm mục đích muốn tạo ra một không khí mộng ảo gì gì đó, kết quả là mấy thứ đó rất dễ bén lửa, lập tức cháy sạch sành sanh. Lại đúng lúc là buổi tối, nơi đó chẳng còn ai, chỉ có một người trực đêm. Hệ thống Tiểu Nhất đẩy vào trong điện thoại của hắn ta một đoạn nhạc do một nhạc sĩ ở thế kỷ 22 nghiên cứu viết ra, được coi là có thể thôi miên con người, phát được một lần thì người đó lập tức ngủ say như chết.
Tề Tiểu Tô từng chút một khai thác những chuyện mà Hệ thống Tiểu Nhất có thể làm được, đương nhiên cũng bởi vậy mà bị xơi tái thêm một khối phỉ thúy. Hệ thống Tiểu Nhất cần rất nhiều năng lượng để làm những việc này, không bổ sung không được.
“Đúng lúc lắm, giờ Thế Vị đã không thể tiếp tục được nữa rồi, chúng ta cứ thu mua Trúc Nhã Cư như thường thôi. Đồng thời, tôi cũng muốn mua cả Minh Phủ Tư Gia luôn.” Tề Tiểu Tô nói với Hệ thống Tiểu Nhất, “Cậu có tin không, Thế Vị bị cháy, thế nào Bạch Thế Tuấn cũng sẽ lại tiếp tục để ý tới Minh Phủ Tư Gia ngay thôi.” Rốt cuộc ngoại trừ chủ nhân hiện tại của Minh Phủ ra thì nơi đó rất được, xa hoa, khí phách, còn có vẻ phú quý cổ điển nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...