Bảy giờ sáng, Tề Tiểu Tô dậy. Cô không tự mình tỉnh lại vì cô rất mệt, có thể ngủ cả ngày hôm nay cũng được.
Là Hệ thống Tiểu Nhất đánh thức cô.
“Hôm nay không đi học à?”
“A, có đi chứ...” Tề Tiểu Tô mơ màng ngồi dậy, một tờ giấy lọt vào tầm mắt cô.
Cô bỗng nhảy dựng lên, vươn tay với lấy nó.
“Hôm qua luyện tập quá tàn nhẫn, đừng giận nhé! Em học thêm được một chút thì anh đi cũng thấy yên tâm hơn một chút. Ngoan ngoãn, chờ điện thoại của anh. Vệ Thường Khuynh.”
Chữ của Vệ Thường Khuynh giống con người anh, cứng cáp, có lực, thẳng hàng trên trang giấy, từ nét chữ đều lộ ra khí thế sắc bén. Nhưng mấy chữ ngắn ngủi này vẫn khiến Tề Tiểu Tô thấy được sự dịu dàng trong đó.
Sự dịu dàng có thể làm tiêu tán hết mọi ai oán của ngày hôm qua.
Cô vốn dĩ vẫn biết anh liều mạng, huấn luyện không lưu tình cô như thế cũng là mong khi cô gặp được nguy hiểm sẽ có thêm một phần cơ hội thắng.
Bao nhiêu ngày qua, có lần nào mà anh dạy dỗ cô không toàn tâm toàn ý đâu?
“Anh ấy đi rồi...” Cô nhẹ giọng lẩm bẩm một câu sau đó lập tức nhảy xuống giường, chạy sang phòng ngủ của khách.
Mở cửa ra, bên trong chẳng có bóng dáng ai cả.
Túi hành lý màu đen anh chuẩn bị tối qua cũng không thấy nữa.
Anh đi thật rồi.
“Không phải cô định khóc đấy chứ?” Hệ thống Tiểu Nhất lên tiếng, “Hiện tại có khóc Thiếu soái cũng chẳng thấy đâu, cô khóc cũng vô ích à!”
“Mẹ nhà cậu.”
“Trước khi Thiếu soái đi còn lau nước dãi giúp cô đấy.”
Tề Tiểu Tô lập tức lau khóe miệng, mặt tái đi: “Tôi ngủ chảy nước dãi á? Thật không đấy?”
Hệ thống Tiểu Nhất cười ha hả: “Lừa cô thôi, thì ra lừa cô lại vui như thế!”
Tề Tiểu Tô: “...”
Cô thật sự muốn đập nát cái trí thông minh nhân tạo của thế kỷ 22 này thì phải làm sao đây?
Không biết có phải vì Vệ Thường Khuynh đã từng ở đây nên Tề Tiểu Tô càng thêm gắn bó và quyến luyến với khu tập thể Trường Ninh này không nữa.
Sau khi anh đi, cô vẫn còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh trong căn nhà này.
Cô cầm cặp sách tới trường.
Đi trong vườn trường, rất nhiều người nhìn cô. Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi buồn cười, hình như bây giờ cô cũng là một nhân vật phong vân rồi nhỉ?
Nhưng mà nhân vật phong vân Tề Tiểu Tô vừa vào phòng học đã cảm thấy không khí hơi khác thường, tựa như ai cũng đang rất lo lắng.
“Tiểu Tô!”
Khưu Tuyết Phương ngồi tại chỗ của mình, vui vẻ vẫy tay với cô.
Tề Tiểu Tô đi tới, cô lập tức ghé sát tai cô, nói: “Bữa đó cậu ở bệnh viện oai tới phát điên mất! Trời ạ, giờ tớ vẫn còn không dám tin đâu, chị của tớ nói giờ cậu là bà chủ của chị ấy hả?”
Cô cố gắng đè thấp giọng nói nhưng đôi mắt sáng rực của cô đã tố cáo sự vui mừng của bản thân.
Xem ra, Khưu Linh Phương quả thực đã giải thích với bố mẹ chị ấy rồi.
Nói cũng đúng, nếu không giải thích thì chắc chị ấy cũng chẳng tìm được lý do nào cho số tiền kia. Có điều, có lẽ sau khi giải thích rồi nhưng bọn họ vẫn còn mù mờ lắm.
“Tớ cần tới sự giúp đỡ của chị Linh.”
Tề Tiểu Tô đáp.
“Bố mẹ tớ rất cảm kích cậu, bố tớ nói, chờ ông ấy xuất viện rồi sẽ mời cậu tới nhà ăn cơm đấy, cũng không biết cậu có chịu tới không nữa.” Khưu Tuyết Phương vui vẻ nhưng vẫn không quên chuyển lời của bố mình. Còn bản thân cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với việc Tề Tiểu Tô giờ đã là BOSS của chị gái mình.
“Được rồi, nếu lúc đó không có việc gì bận thì tớ sẽ tới.” Tề Tiểu Tô lập tức đồng ý, sau đó lại không nhịn được hỏi, “Sao nhìn mọi người đều có vẻ lo lắng thế?”
Ánh mắt Khưu Tuyết Phương nhìn cô trở nên quái dị.
“Tiết một hôm nay là thi trắc nghiệm tiếng Anh mà.” Khưu Tuyết Phương nói, “Mấy ngày nay cậu có ôn tập gì không đấy?”
Tề Tiểu Tô choáng váng.
Không đi học, bài tập không làm, đề cũng chẳng ôn, thế mà bây giờ lại phải làm bài kiểm tra!
“Tiêu rồi...” Cô lập tức rên lên một tiếng.
Khưu Tuyết Phương xì một tiếng đầy vui vẻ.
Cái dáng vẻ này của Tề Tiểu Tô làm cô thấy cực kỳ bình dân, đây là bạn học của cô, không phải hoa hậu giảng đường vừa lạnh lùng, vừa thần bí, vừa khí phách mà trường học vẫn đồn mấy ngày nay, không phải bà chủ công ty của chị gái cô, cậu ấy chỉ là bạn học cùng lớp Tề Tiểu Tô của cô mà thôi.
Khưu Tuyết Phương luốn cảm thấy thấp thỏm, không biết liệu Tề Tiểu Tô có cách xa mình hay không, cô rất thích Tề Tiểu Tô, không muốn mất đi một người bạn tốt như thế.
Tuy rằng hai người cũng không được xem là quá thân với nhau.
Một câu này của Tề Tiểu Tô đã làm cho mọi băn khoăn trong lòng cô tan biến hết.
“Này, nghe nói ai đội sổ bài kiểm tra sẽ bị phạt đấy.” Cô xấu xa nói thêm một câu.
“Phạt thế nào?”
Khưu Tuyết Phương còn chưa kịp nói chuyện, Cảnh Giai Giai đã nói với giọng vui sướng khi thấy người gặp họa: “Bảy người có điểm số thấp nhất sẽ phải trực nhật hàng ngày cho đến khi thành tích đi lên mới thôi, người nào đó vẫn luôn không thèm đi học, không biết đến lúc phải trực nhật có xin nghỉ luôn không nhỉ?”
Cảnh Giai Giai này chính là bạn cùng lớp đã từng nhận đồ của Hoàng Vũ Chân để giúp cô ta lan truyền tin đồn xấu về Tề Tiểu Tô, thực ra Tề Tiểu Tô cũng chẳng thèm bận tâm lắm về cô nàng này. Lúc trước cô cũng chẳng có thời gian để ý tới bọn họ nên chưa làm gì Cảnh Giai Giai cả.
Nhưng Khưu Tuyết Phương vẫn luôn ngứa mắt với cô ta, trong lớp hai người cũng được coi là đối đầu với nhau.
Bởi vì có Khưu Tuyết Phương lôi kéo nên giờ trong lớp cũng có rất nhiều bạn học đứng về phía Tề Tiểu Tô, nghe Cảnh Giai Giai nói vậy thì không khỏi nhìn cô với vẻ lo lắng.
Tề Tiểu Tô về chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, không thèm để ý tới cô nàng.
Cảnh Giai Giai bị cô làm lơ thì tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được cười lạnh: “Còn năm phút nữa là vào lớp rồi, không biết với năm phút thì ôm được chân Phật nào chứ?”
Cô ta cũng ngồi vào bàn và giở sách ra: “Ha, có lẽ là Phật Hoan Lạc* ấy nhỉ?”
*Phật Hoan Lạc: Phật Hoan Lạc có hình ảnh cô gái khỏa thân ôm Phật. “Cô gái” đó chính là Shakti – tên tiếng Phạn của một lực lượng siêu nhiên đại diện cho năng lượng vũ trụ sơ khai, khởi nguồn của sáng tạo, sự sinh sản và mang bản chất nữ tính. Shakti có nguồn gốc từ Ấn Độ giáo, đôi khi còn được hiểu như “Mẹ thiên chúa vĩ đại” trong thế giới quan của Ấn Độ giáo. Tại Nepal và Tây Tạng, những vùng đất nằm trên dãy Himalaya là nơi Mật Tông phổ biến nhất, hình tượng Shakti ôm Phật được gọi là Phật Hoan Lạc.
Vẫn có người chẳng hiểu Phật Hoan Lạc là gì, Cảnh Giai Giai liền bật cười ha hả một cách khoa trương, vỗ vai đối phương một cái: “Ha ha ha, Tiểu Mẫn, cậu đúng là tài tình! Chẳng phải có người nào đó đang dựa vào đàn ông đấy sao?”
Phật Hoan Lạc ở một mặt nào đó luôn bị dùng với nghĩa xấu, bởi vì Phật Hoan Lạc vốn dĩ là tượng phật nam nữ giao hợp.
Mà Cảnh Giai Giai nói Tề Tiểu Tô nước tới chân mới nhảy, lại giải thích với Tiểu Mẫn về Phật Hoan Lạc nên có người lập tức nghĩ tới những lời đồn đại huyên náo lúc trước về Tề Tiểu Tô.
Khưu Tuyết Phương lập tức nổi giận, vỗ bàn đứng bật dậy: “Tao thấy bọn mày muốn ăn đòn rồi đúng không!”
“Xì, người ta còn chưa nói gì, mày bực cái gì chứ hả, thật không hiểu ăn phải cái bùa bả gì nữa.”
“Khưu Tuyết Phương, mày muốn học ai kia đó mấy chiêu sao? Còn muốn học người ta thay đổi hình thượng à, nhưng mà giờ mày không đủ lẳng lơ!” Cảnh Giai Giai gần đây đã quen đối đầu với Khưu Tuyết Phương nên trừng mắt đáp lại không hề nể nang gì.
Nghe thấy đám nữ sinh cãi nhau, đám nam sinh đều nhìn chằm chằm về phía Tề Tiểu Tô. Những lời này của Cảnh Giai Giai rõ ràng ám chỉ sau khi Tề Tiểu Tô thay đổi hình tượng thì trông rất lẳng lơ còn gì.
Tất nhiên, từ lẳng lơ ở trong miệng cô ta mang nghĩa cực kỳ xấu, nhưng ở trong mắt đám nam sinh thì Tề Tiểu Tô bây giờ quả thực không thẹn với danh hiệu hoa khôi của trường.
Quá xinh đẹp, mái tóc ngắn tươi trẻ, thời thượng rất hợp với cô, càng tôn thêm sức sống cho vẻ đẹp của cô.
Hơn nữa, hiện tại phong cách thời trang của Tề Tiểu Tô cũng rất thời thượng.
Cô đã hoàn toàn thoát ly khỏi hình tượng một Tề Tiểu Tô lúc nào cũng xám xịt, bụi bặm, nhếch nhác khiến người ta xem nhẹ trước kia, thay vào đó là cả người toát ra hào quang vô cùng bắt mắt.
Bởi vì quá mức xuất sắc, quá mức bắt mắt nên ít nhiều cũng khiến các nữ sinh khác ghen tị, giống như Cảnh Giai Giai và Vương Tiểu Mẫn lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...