Vào nhà rồi, ông ngoại Tô vội đưa Vệ Thường Khuynh đến bên bàn ăn.
Tề Tiểu Tô vừa nhìn đồ ăn trên bàn là biết hôm nay chắc chắn bà ngoại đã rất lo lắng, hoàn toàn không có lòng dạ nào mà làm bữa sáng như trước.
Trên bàn chỉ có mỗi đĩa củ cải khô xắt nhỏ và bát cháo trắng.
“Ngồi đi, mọi người ngồi xuống đi, bà làm sữa đậu nành ngay đây. Bột cũng nhào xong rồi, bà hấp mấy cái màn thầu rồi rán thêm chút quẩy nóng nữa là ăn được ngay!” Giờ bà ngoại yên tâm rồi, tâm trạng cũng tốt hơn, nhìn thấy đồ ăn trên bàn ăn nhà mình, bà cũng hơi ngại ngùng, vội đeo tạp dề vào bếp.
Tề Tiểu Tô muốn kéo bà lại: “Bà ngoại, không cần phiền thế đâu ạ, có cháo trắng rồi mà? Ăn cháo cũng được bà ạ.”
“Không phiền, không phiền, nguyên liệu có sẵn ở nhà cả mà, bếp nhà mình rộng, làm nhanh lắm, tí là xong ngay thôi. Mọi người cứ nói chuyện đi, cứ nói chuyện đi.”
Giọng Vệ Thường Khuynh trong veo: “Bà ngoại ơi, cháu ăn khỏe lắm đấy ạ, bà làm nhiều chút được không ạ?”
Tề Tiểu Tô lập tức trừng mắt nhìn anh, Thiếu soái, anh giỏi nhỉ, sao mặt anh dầy thế?!
“Ừ ừ ừ, thanh niên mà, ăn nhiều chút càng tốt!” Bà ngoại lại có vẻ rất vui.
Ông ngoại quan sát anh, cũng không khỏi gật đầu, “Sức vóc Thường Khuynh nhìn có vẻ khỏe mạnh nhỉ, chắc cháu cũng vận động thường xuyên đúng không?”
Vệ Thường Khuynh ngồi xuống cạnh bàn ăn, lưng thẳng tắp, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, khiến người ta cảm thấy y như vị Tướng quân đang ngồi trên đài chỉ huy vậy.
“Ông ngoại, cháu là quân nhân ạ, nhưng mong ông thông cảm, cháu phải giữ bí mật về đơn vị.”
Tề Tiểu Tô hơi bất ngờ vì Vệ Thường Khuynh nói câu này cũng coi như nói thật rồi. Anh vẫn muốn dùng thân phận quân nhân để xuất hiện sao? Nhưng như thế này làm sao anh ra ngoài đi làm kiếm tiền được? Ở thế kỷ này, trong quân đội làm gì có ai tên Vệ Thường Khuynh chứ, nếu có ai đó cố tình tra xét, thì người ta sẽ nói anh lừa đảo mất.
“Quân nhân à, chẳng trách, nhìn đã thấy khác rồi.” Ông ngoại khẽ mỉm cười, vẻ yêu thích trong mắt càng đậm hơn, “Vậy vừa rồi Tiểu Tô nói biệt danh của cháu là Thiếu soái…”
“Quân hàm của cháu là Thiếu… tướng, nhưng họ đều gọi cháu là Thiếu soái.”
Thiếu tướng?
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức giải thích với Tề Tiểu Tô: “Hiện giờ quân hàm của các cô không có cấp Thiếu soái này, nếu phân cấp bậc theo quân hàm của Hoa Hạ hiện giờ, thì Thiếu soái là tướng, nên cũng có thể gọi là Tướng quân, thuộc hàng ngũ sỹ quan cao cấp, bình thường sẽ là Chuẩn tướng, Thiếu tướng, Trung tướng, Thượng tướng.”
Tề Tiểu Tô gật đầu đã hiểu: “Thế kỷ hai mươi hai có Thiếu soái à?”
“Liên minh Hoa Hạ có.” Hệ thống Tiểu Nhất đáp.
Ông ngoại kinh ngạc: “Trẻ thế này mà đã là Thiếu tướng sao?”
Tuy họ chỉ là dân thường, hơn nữa còn là kiểu dân đen, trong gia đình hoàn toàn không có ai liên quan gì đến quân đội chính trị, cũng không hứng thú gì lắm với lĩnh vực chính trị, quân sự này, nhưng cũng biết một nước có bao nhiêu Thiếu tướng. Mà trong mắt họ, người có thể lên đến cấp bậc Thiếu tướng này ít ra cũng phải tầm bốn mươi tuổi mới đúng chứ?
Cậu thanh niên này nhìn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi mà đã là Thiếu tướng rồi à?
Tề Tiểu Tô thầm thấy buồn cười, liếc Vệ Thường Khuynh một cái, để xem bây giờ anh trả lời thế nào.
Nhưng Vệ Thường Khuynh lại rất bình tĩnh, khiêm tốn đáp: “Ngại quá, là con ông cháu cha thôi ạ.”
… Lại còn nhờ gia tộc cơ!!!
Tề Tiểu Tô lườm anh một cái.
Nhưng ấn tượng của ông ngoại Tô về Vệ Thường Khuynh lại cực kỳ tốt, bình tĩnh, đàng hoàng đĩnh đạc, chín chắn, ổn định, nói năng lễ phép, đâu ra đấy, biết tiến biết lùi, tốt, rất tốt. Trước đây ông thường cảm thấy con trai nhà mình nên được giáo dục như thế này, nhưng không biết vì sao, trừ cô con gái còn có thể coi là phù hợp với lý tưởng của ông ra, ba đứa con trai lại chẳng ra sao cả!
Giờ gặp Vệ Thường Khuynh, ông nhìn thế nào cũng thấy thích.
Nhưng thích thì thích vậy, chứ phong độ thế kia, thành tích thế kia, lại thêm cái ‘con ông cháu cha’ mà cậu ấy vừa nói, tất cả đều như muốn nói rõ với ông rằng, chắc chắn gia đình của đối phương là một gia tộc rất hiển hách. Dù thế nào thì dạng gia đình như họ cũng không thể trèo cao nổi.
Lúc này ông ngoại Tô rất tò mò không biết Tề Tiểu Tô quen đối phương như thế nào. Đương nhiên, ông cũng cảm thấy cháu gái nhà mình chẳng có gì xấu, nếu chỉ xét về điều kiện bản thân, ông còn thấy phải là một thanh niên xuất sắc thế này mới xứng với cô cháu gái thông minh xinh đẹp giỏi giang hiếu thảo của ông ấy chứ. Nhưng kết hôn không phải chuyện của hai người, hai người ở bên nhau còn cần phải môn đăng hộ đối ở một mức độ nhất định nữa. Đây không phải là quan niệm cổ hủ, mà ‘môn đăng hộ đối’ này là để nói về hoàn cảnh trưởng thành, học thức gia giáo, quan điểm sống, thói quen sinh hoạt v.v… của đôi bên. Chỉ khi những yếu tố đó tương đồng với nhau, thì hai người sống với nhau mới hạnh phúc.
Mà ông lại lo nếu gia đình đối phương phản đối thì Tiểu Tô sẽ phải chịu quá nhiều cản trở.
Có điều, Vệ Thiếu soái là ai cơ chứ?
Anh nhận thấy rõ vẻ tán thưởng trong mắt ông ngoại Tô, nhưng Vệ Thiếu soái cũng nhìn thấy rõ vẻ lo lắng mà ông vô tình lộ ra kia.
Vệ Thiếu soái xuất chiêu, tuyệt đối sẽ không tự gây cản trở và phiền phức cho mình. Anh cũng sẽ không ậm ậm ừ ừ cho qua chuyện, bây giờ không nói rõ ràng, thì sau hôm nay chắc chắn ông ngoại Tô sẽ khuyên Tề Tiểu Tô phải cân nhắc cẩn thận, thậm chí còn bỏ một phiếu chống ấy chứ.
Anh hiểu rõ tầm quan trọng và mức độ ảnh hưởng của hai cụ Tô gia với Tề Tiểu Tô.
Có thể vì cô mất bố mẹ từ nhỏ, lại thêm mấy người họ hàng Tề gia kia chỉ toàn dành cho cô sự lạnh lùng và tổn thương, nên chỉ còn lại hai vị này là thực lòng thương yêu lo lắng cho cô, nên cô cũng cực kỳ trân trọng. Vì vậy, nhất định anh phải nhận được sự ủng hộ của hai cụ mới được. Bà ngoại có vẻ là một người phụ nữ rất truyền thống, thường nghe lời ông ngoại, cho nên, quan trọng nhất là phải qua được cửa ông ngoại.
Anh lơ đãng xắn tay áo lên, ánh mắt những người khác không khỏi di chuyển theo động tác của anh, cũng nhìn thấy ngay vết thương trên cánh tay anh.
Vết thương rất dài, gần như kéo dài hết bắp tay bên dưới, nhiều chỗ vẫn còn hơn rướm máu.
Đêm qua trong nhà không bật đèn, Tề Tiểu Tô và Tô Vận Đạt đều không phát hiện ra. Giờ nhìn thấy vậy, cả hai đều ngỡ ngàng.
Ông ngoại Tô hỏi ngay: “Làm sao lại bị thương thế kia?”
Vệ Thiếu soái gian xảo cũng không trả lời ngay, mà chỉ liếc sang Tô Vận Đạt một cái, sau đó thản nhiên nói: “Không sao ạ, bị thương nhẹ ấy mà.”
Tô Vận Đạt buột miệng nói: “Là do tối qua cậu đi cứu tôi bị thương đúng không?”
Câu nói này cũng vừa khéo nhắc đến luôn chuyện của Tô Vận Đạt. Kể lại những gì mình nhìn thấy và trải qua trong hang ổ kia, Tô Vận Đạt vẫn rùng mình: “Bố, mẹ, bố mẹ không biết đâu. Đúng là đứng trước cửa tử đấy ạ. Bố mẹ thử nghĩ xem, con mà phải đi vận chuyển ma túy thật, thì không biết sẽ chết trong quá trình giấu thuốc từ bao giờ rồi. Hoặc bị bắt một cái, thì tử hình là cái chắc.”
Ông ngoại bà ngoại Tô nghe vậy đều vô cùng kinh hãi, nhìn cậu con trai út giờ đây đang yên bình không xây sát gì ngồi trước mặt, ông bà cũng cảm thấy đúng là anh ta vừa thoát chết thật.
Ánh mắt nhìn Vệ Thường Khuynh tràn ngập sự cảm kích như có thể thiêu cháy người ta.
Ấn tượng của hai cụ về anh vốn đã rất tốt rồi, giờ lại càng thích hơn.
“Đúng là không biết phải cảm ơn cháu thế nào cho vừa. Thường Khuynh à, giờ vẫn còn sớm, không uống rượu được. Đến trưa nay nhờ bà ngoại Tiểu Tô làm mấy món nhắm, chúng ta uống vài ly nhé?” Ông ngoại Tô rất ít khi uống rượu, ông không thích uống một mình, nhưng đứa con gái duy nhất thì mất sớm, còn ba thằng con trai lại chẳng ra sao, nên nhiều năm nay tâm trạng của ông luôn rất nặng nề, vì thế cũng rất hiếm khi uống rượu. Nhưng trước đây trong nhà mà có chuyện vui hay ngày lễ ngày tết, thực ra ông cũng rất thích uống vài ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...