Chờ khi Tề Tiểu Tô nấu một nồi mì to, Vệ Thường Khuynh cũng đã mò theo hương thơm đến rồi. Vì có người giám sát nên họ không bật đèn, chỉ thắp một ngọn nến nhỏ trên kệ bếp, cô đang múc mì ra bát, cảnh tượng này nhìn ấm áp đến lạ thường.
Không phải không có ai sẵn lòng nấu ăn cho anh, có quá nhiều người sẵn sàng, nhưng trước giờ anh chưa từng có hứng cho ai cơ hội, thậm chí còn từng cảm thấy rằng tốn thời gian nấu đồ ăn thực sự rất vô nghĩa, còn không bằng ra ngoài ăn.
Nhưng giờ nhìn thấy Tề Tiểu Tô nấu mì cho anh, anh lại cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp đến lạ thường, hoàn toàn không thể miêu tả rõ ràng được.
Anh bước qua, muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại sợ làm cô giật mình sợ hãi rồi hất cả nồi mì nóng hổi kia vào mình mất, thế nên cuối cùng anh chỉ bước tới, ngồi xuống bên bàn ăn, cầm đũa lên, chờ cô bê mì tới.
Mà Tề Tiểu Tô vừa quay người liền nhìn thấy ngay người nào đó đang ngồi bên kia chờ ăn y như cậu chủ vậy, khiến cô không khỏi lườm anh một cái.
“Tèn tén ten, hương vị kinh điển nhất đây, mì sườn kho tàu.”
Vệ Thường Khuynh gắp một gắp mì to: “Sườn kho tàu đâu?”
Tề Tiểu Tô: “...”
“À, hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, bản Thiếu soái hiểu mà.” Vệ Thường Khuynh vốn không ôm hy vọng gì lắm, nhưng mì tôm vừa vào miệng, anh chợt trợn tròn hai mắt lên.
Sau đó, ba gói mì dường như cũng không tốn của anh bao nhiêu thời gian, loáng một cái đã bị anh ăn sạch rồi.
Trong lúc anh ăn mì, Tề Tiểu Tô còn đang tò mò không hiểu vì sao điện thoại của mình yên tĩnh như thế, lấy ra xem mới biết bị tắt máy rồi.
Rõ ràng cô vừa sạc một tiếng đồng hồ, không thể nào tắt máy nhanh thế được.
Cô nhìn Vệ Thường Khuynh một cái, cũng hiểu ngay chuyện là thế nào. Chắc chắn là tên này tắt máy của cô rồi.
Cô bật máy lên, gọi một cuộc điện thoại cho ngài Ngải, điện thoại vừa kêu, giọng nói hơi âm u của ngài Ngải lập tức vang lên.
“Tôi còn tưởng là vừa mới bàn bạc hợp đồng xong, mèo con đã muốn lật kèo rồi cơ.”
“Xin lỗi ngài Ngải, bên phía tôi xảy ra một chút chuyện, hiện giờ tôi cũng có tí việc phải phiền đến anh. Ngài có thể giúp tôi tìm một người được không? Người đó bị rơi vào tổ chức buôn ma túy.”
“Cô thật đúng là dạng người nào cũng quen nhỉ. Quen cả cái tên ngu ngốc như thế à.”
“Người đó là cậu của tôi.”
“À, ông cậu ngu ngốc.”
“Có giúp hay không thì ngài cứ nói thẳng một câu đi.” Nghe giọng điệu châm chọc của hắn, Tề Tiểu Tô thực sự thấy bực mình.
“Được thôi, một ân tình nhé.”
Câu nói này rất hợp với bản thân hắn, hắn là một thương nhân, một thương nhân hàng thật giá thật, chỉ chạy theo lợi nhuận. Cô đang định đồng ý, Vệ Thường Khuynh lại lạnh lùng nói với cô: “Chuyện tìm người, chỉ có người khác cầu xin em giúp, chứ làm gì có chuyện em phải hạ thấp giọng đi nhờ người khác giúp chứ? Tề Tiểu Tô, có đôi lúc hình như em không dùng đến não thì phải.”
Tề Tiểu Tô bị mắng đến ngẩn người nhìn anh, chỉ thấy anh đang chỉ ngón tay vào trán mình. Tề Tiểu Tô chợt hiểu ra, cũng vỗ bộp một cái vào trán.
Đúng rồi nhỉ, rõ ràng cô có Hệ thống Tiểu Nhất cơ mà, muốn tìm người, chính Hệ thống Tiểu Nhất cũng có thể làm được, hơn nữa, còn nhanh hơn nhiều! Tuy hệ thống internet ở thời đại này còn lâu mới phát triển được như thế kỷ hai mươi hai, nhưng hiện giờ trừ vùng quê xa xôi hẻo lánh ra thì về cơ bản cũng đã phủ sóng khắp mọi nơi rồi.
“Ai mà hống hách thế?”
Nghe thấy câu nói của Vệ Thường Khuynh, giọng điệu của ngài Ngải cũng lập tức trở nên rất quái gở.
Tề Tiểu Tô nói: “Anh ấy nói không sai. Ngài Ngải, đó là một người bạn rất có bản lĩnh của tôi, sau này anh ấy có thể nhận những nghiệp vụ kiểu này. Nếu cần tìm người, điều tra tin tức hay chuyện cơ mật, v.v… anh hoàn toàn có thể tiêu tiền để mua.”
Nhân tiện quảng cáo giúp Vệ Thường Khuynh, giúp anh tìm hướng đi luôn. Theo cô được biết, nếu làm tốt những nghiệp vụ kiểu này thì thu nhập chắc chắn sẽ rất khá. Trước khi tìm được hết những mảnh vỡ phi cơ và áo giáp kia, Vệ Thường Khuynh vẫn phải sinh sống ở đây, nên dù thế nào cũng phải tìm được nguồn thu nhập cho anh.
Cúp điện thoại xong, cô lại thấy Vệ Thường Khuynh nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quái.
“Em đang lo bản Thiếu soái không có thu nhập, không thể sinh sống được, cũng không nuôi nổi em đấy à?”
“Em có cần anh nuôi đâu.”
“Em muốn kiếm tiền cũng được thôi, đây là một quá trình để em chứng minh bản lĩnh của chính mình. Con người ta sống trên đời này, nếu không có gì làm cũng không ổn, nhưng em đừng quá áp lực, càng không cần lo thay cho anh, ít nhất anh cũng sẽ kiếm đủ tiền sinh hoạt của chúng mình.”
Câu nói này thực sự rất dễ nghe, nhưng Tề Tiểu Tô cảm thấy mình không thể coi đó là thật được, hiện giờ cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
“Tiểu Nhất, giúp tôi tìm tung tích của cậu út tôi đi.”
“Được.”
Không hiểu sao, Tề Tiểu Tô cứ cảm thấy hiện giờ Hệ thống Tiểu Nhất nhanh nhẹn thoải mái hơn trước kia rất nhiều, đây là do tốc độ vận hành nhanh, hay là hệ thống thông minh cao cấp cũng có cảm xúc? Tìm được Thiếu soái, cứu được Thiếu soái ra rồi nên nó hoàn toàn không còn lo lắng gì nữa chăng?
Hệ thống Tiểu Nhất bắt đầu tra từ hệ thống camera giám sát gần nơi mà Tô Vận Đạt tìm việc, lập tức tra được quỹ đạo ra vào của anh ta hai ngày nay, cuối cùng tra ra được anh ta đi đến một khu dân cư khá hẻo lãnh ở thành Tây, đó cũng là tụ điểm mà phía cảnh sát tới sau khi nhận được tin báo nhưng lại bị mất đầu mối.
Trước khi bên cảnh sát tới nơi, camera mà nó tra có quay được hình một chiếc xe hàng cũ nát, “Chắc hẳn người đã bị đưa lên chiếc xe đó hết rồi, chỉ cần tìm thấy chiếc xe này sẽ có thể tìm được người.” Hệ thống Tiểu Nhất nói rồi tiếp tục cố gắng truy tìm.
Nó lại nhanh chóng tra được hướng đi của chiếc xe này.
“Trong một căn nhà thuê ở thành Đông. Nơi đó rất phức tạp, trong hồ sơ vụ án của cảnh sát, nơi đó thuộc dạng không có gì béo bở để kiếm chác, mà cũng vô cùng nguy hiểm, vì thế có chuyện gì, hầu như cảnh sát cũng sẽ không ra quân. Cho dù nhận được điện thoại báo án, họ cũng chỉ đến cho có thôi, trừ khi có vụ án lớn có thể giúp họ thăng chức thăng quyền.”
Vừa nghe câu này, Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy hẳn là đám người Tô Vận Đạt đã bị đưa đến nơi này rồi.”
“Nếu là một nơi như vậy, chưa biết chừng chúng lại đang làm chuyện gì đó còn tệ hại hơn, hơn nữa cũng vô cùng nguy hiểm. Trước khi cường hóa, em không thể đi được.” Vệ Thường Khuynh nghe cô nói cũng khẽ nhíu mày.
“Đó là cậu của em, nếu thực sự có nguy hiểm, em càng phải đi sớm một chút. Càng kéo dài thời gian, em sợ rằng tình cảnh của cậu sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Hệ thống Tiểu Nhất “đinh” lên một tiếng: “Đã xác định vị trí hiện tại của mục tiêu, điều rất kỳ lạ là hệ thống phòng ngự ở nơi đó rất mạnh mẽ. Một điểm kỳ lạ nữa là, thậm chí bọn chúng còn có cả hệ thống phòng ngự hacker, hơn nữa còn tiếp cận hệ thống của đồn công an ở đó rồi.”
Ối chà chà.
Xem ra nơi đó có cao thủ rồi.
Không đúng, hẳn là nên nói, xem ra nơi đó cực kỳ có vấn đề mới đúng.
Trong lòng Tề Tiểu Tô càng lo lắng hơn, cô sợ cậu út của cô sẽ xảy ra chuyện. Nếu đã tìm được, và đã xác định rõ là nơi đó rồi, mà để đến lúc mấu chốt lại xảy ra vấn đề thì cô thật sự sẽ hận chính mình cả đời mất.
“Anh đi thay em, em ở nhà chờ anh.”
Vệ Thường Khuynh đứng dậy.
“Anh đi á?”
“Ừ. Em cũng đừng lười biếng, lập tức tiến hành lần cường hóa thứ hai đi, chui vào trong không gian là an toàn nhất.”
Chuyện Vệ Thường Khuynh đã quyết định thì căn bản không cho người khác có cơ hội phản đối. Tề Tiểu Tô cũng không khuyên nổi anh, nếu còn cãi cọ nữa, thì anh sẽ hỏi thẳng lại cô là liệu cô có đánh được anh không. Chỉ một câu hỏi đó thôi cũng đủ khiến cô nghẹn lời hoàn toàn rồi.
“Vậy anh cẩn thận một chút, còn nữa, nhất định phải cứu cậu út em ra.”
“Lo thừa thế nhỉ.”
Sau khi Vệ Thường Khuynh rời đi, Tề Tiểu Tô cắn răng quyết định chui vào không gian cường hóa lần thứ hai. Nếu cô đủ mạnh, thì những lúc như thế này cũng không cần phải dựa vào bất cứ ai nữa. Thế nên, phải cố gắng cường hóa mới được!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...