Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Anh đánh nhau với người ta.

Thiếu soái đánh nhau với người ta rồi.

Tề Tiểu Tô thực sự không dám tin, Vệ Thường Khuynh chỉ vừa nhìn thấy người dân của thế kỷ hai mươi mốt mà đã đánh nhau rồi ư?

“Nói đánh nhau thì coi thường Thiếu soái quá, rõ ràng là Thiếu soái đơn phương đập tên gà rù yếu ớt kia.” Hệ thống Tiểu Nhất vẫn còn cố mà chỉnh lại Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô cạn lời: “Giỏi võ thì ghê gớm lắm đấy? Nhưng dù thế cũng đâu thể vô duyên vô cớ đánh người ta được!”

Cô chạy sang, kéo Vệ Thường Khuynh chỉ vừa đấm hai cái đã đập người thanh niên trẻ kia ngã sõng xoài xuống đất lại, “Mau dừng tay đi, anh làm gì thế?”

Lúc này cô mới nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng phía bên kia của Vệ Thường Khuynh.

Nói là phụ nữ, nhưng thực ra nên nói là ‘cô gái’ thì đúng hơn.

Cô gái đó hẳn là chưa tròn hai mươi tuổi, nhìn rất trẻ trung đầy nhựa sống, mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu trắng bó sát người, một chiếc quần short yếm bò, chân đi một đôi giày trắng nhỏ, đeo một chiếc balo da thuộc màu đen, còn tết bím tóc cố tình buộc lỏng ra, đầu đội mũ lưỡi trai, trang điểm theo phong cách trong veo kiểu Hàn Quốc đang rất thịnh hành bây giờ, rất xinh đẹp.

Cô ta đang nhìn Thiếu soái bằng ánh mắt đầy vẻ sùng bái, dáng vẻ kia, đúng là chỉ thiếu mỗi nước chạy ùa tới túm lấy cánh tay anh lắc qua lắc lại, nói anh lợi hại quá đi nữa thôi.


Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô thì quả nhiên cô gái kia đã thực sự sán tới gần, thò tay ra kéo lấy tay áo Thiếu soái, còn thực sự vô thức lắc lắc mấy cái, ngửa đầu lên, khẽ chớp đôi mắt to tròn sáng lấp lánh kia, dùng giọng điệu sùng bái lại mang theo chút ngữ âm kiểu Đài Loan nói: “Anh siêu lợi hại luôn í!”

Tề Tiểu Tô: “...”

Sau đó, cô lại nghe thấy Vệ Thường Khuynh hỏi cô gái kia: “Cô không sao chứ?”

“Em không sao ạ. Em còn chưa kịp định thần lại, thì anh đã Knock Out hai tên kia luôn rồi! Siêu lợi hại, em sùng bái anh quá đi mất!”

Tề Tiểu Tô buông tay ra, lùi lại hai bước, lạnh mặt nhìn Vệ Thường Khuynh.

Hai tên đàn ông kia bò dậy, tức giận chỉ vào Vệ Thường Khuynh, sau đó quay người bỏ đi.

“May mà các người chạy nhanh đấy nhé! Nếu không á, đánh cho các người vãi đái ra luôn!” Cô gái kia quơ quơ nắm đấm về phía hai tên đang bỏ đi kia, mũi chun lại, hai lông mày quắc lên, đầy vẻ hồn nhiên vô cùng đáng yêu. Không thể không nói, đám đàn ông cực kỳ thích kiểu con gái như thế này.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại rất muốn phỉ nhổ, cô gái này, cô để ý chút đi được không? Người ta giúp cô, cô lại còn khiêu khích như vậy nữa, ý cô là, người vừa giúp cô nhất định phải giúp cô đánh chết người ta mới được đúng không?

Vệ Thường Khuynh rút tay ra, lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với cô gái kia ra một chút, đang định quay đầu tìm Tề Tiểu Tô, cô gái kia lại chụm hai chân lại nhảy một cái, toàn thân cứ như tự mang theo ánh sáng chói lòa vậy, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Vệ Thường Khuynh: “Anh đẹp trai, làm quen một chút đi, em tên là Lôi Khả Nhi, đến từ thành phố J, là sinh viên năm nhất trường đại học thành phố J. Anh tên là gì?”


Tề Tiểu Tô không nghe tiếp xem họ nói gì nữa, quay về chỗ ông chủ, cầm điện thoại của mình lên, khởi động máy.

Vừa mở máy, tiếng tin nhắn gần như vang thành cả chuỗi dài, tận mười chín tin nhắn chưa đọc. Cô sợ bỏ lỡ mất chuyện gì quan trọng, vội vàng mở từng tin nhắn ra xem.

Có tin nhắn của anh em Chúc Tường Đông, của Nghiêm lão, Nghiêm Uyển Nghi, Nghiêm Tắc Thâm, hiệu trưởng Dương, Văn Nhĩ Định, Khưu Linh Phương, còn có cả của Long Đào, Hồ Tu Trạch, thậm chí còn có cả ngài Ngải và Mã Chí Thành nữa.

Về cơ bản đều là bày tỏ sự quan tâm, hỏi cô đang ở đâu, xảy ra chuyện gì rồi, có ổn không v.v…, đương nhiên, sự quan tâm của một số người rõ ràng rất cuống cuồng, còn về Mã Chí Thành, giọng điệu rất quái gở khó chịu, cô cũng chẳng thèm để ý đến, lập tức xóa đi luôn.

Cô soạn một tin nhắn, gửi đi cho mấy người có quan hệ tốt với mình.

Mà trong số những tin nhắn đó, còn có cả cậu út Tô Vận Đạt của cô. Sau khi tìm thấy Vệ Thường Khuynh, đối với Tề Tiểu Tô mà nói thì quan trọng nhất chính là người nhà, cô sợ là tin của ông bà ngoại, cũng sợ họ lo lắng, những người khác hoàn toàn có thể tạm thời gạt sang một bên đã, cô bấm máy, gọi trước cho Tô Vận Đạt một cú.

Điện thoại vang lên rất lâu cũng không có ai nghe máy, trong lòng cô dần cảm thấy nôn nóng, cũng không biết có phải vì cứ nghe thấy mãi cái giọng ẽo ẽo ợt ợt của Lôi Khả Nhi kia không.

Đến một giây trước khi cuộc gọi tự động ngắt, cuối cùng bên kia cũng có người nghe máy, nhưng lại không phải giọng của cậu út Tô Vận Đạt nhà cô, mà là một giọng đàn ông hơi quen thuộc, lại hơi xa cách.


“Tiểu Tô đấy à?”

Tề Tiểu Tô sững người một chút, nghĩ một lúc mới chợt nghĩ ra đối phương là ai thì đối phương đã có vẻ mất kiên nhẫn nói: “Cậu là cậu cả đây.”

Cô biết là ông ta, cậu cả Tô Vận Thông, là người họ hàng mà cô gặp ít nhất, vì cả nhà ông ta ở tỉnh khác, rất ít khi về thành phố D, dù có về, cô cũng không có cơ hội gặp mặt, chỉ có hồi nhỏ khi bố mẹ cô vẫn còn sống, vào dịp Tết nhất đưa cô về Tô gia mấy lần nên có gặp thôi.

“Cậu cả, cậu về thành phố D rồi ạ?”

“Ừm, nếu cậu mà không về thì có khi Tô gia này tan cửa nát nhà luôn rồi.”

Lời nói của Tô Vận Thông khiến Tề Tiểu Tô lại thót tim: “Xảy ra chuyện gì thế ạ? Sao điện thoại của cậu út lại ở trong tay cậu?”

“Cậu út cháu đi tìm việc, bị lừa vào một ổ buôn ma túy! Trong đám đó có người nghĩ cách báo cảnh sát, lúc cảnh sát đến, đối phương đã nghe phong phanh tin tức nên chạy trốn rồi! Bên cảnh sát tìm thấy mấy cái điện thoại di động ở đó, trong đám ấy có điện thoại của cậu út cháu, nên họ mới liên lạc được với nhà mình.”

Tô Vận Thông hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật không thể hiểu nổi, lớn đến từng đó rồi, mà vẫn còn dễ bị lừa mấy vụ kiểu này!”

Tề Tiểu Tô ôm trán, quả nhiên thực sự có chuyện rồi: “Vậy giờ vẫn chưa tìm thấy cậu út ạ?”

“Vẫn chưa, thằng ranh đó rất giảo hoạt! Bên phía cảnh sát nói gần đây trong thành phố xảy ra rất nhiều vụ việc lớn, không đủ người...”

Tiếp theo đó Tô Vận Thông nói gì, thì Tề Tiểu Tô cũng đã không còn nghe được nữa. Trong thành phố nhiều chuyện lớn, cô tin rằng trong số đó hẳn là có cả ‘công lao’ của cô, chắc chắn bên cảnh sát lại tăng thêm người đi tìm cô rồi. Hiện giờ cô chỉ cần vừa ló mặt ra, hẳn là sẽ bị túm thẳng vào Cục Cảnh sát. Trước hết vẫn nên tìm Long Đào hỏi thử xem tình huống hiện giờ thế nào thì hơn...


“… Cháu có nghe cậu nói gì không đấy?”

Giọng cậu cả Tô Vận Thông cao lên kéo hồn cô quay lại, cô đang định nói chuyện, Vệ Thường Khuynh đã từ phía sau dán lại gần cô, ghé sát vào bên tai cô: “Đang gọi điện thoại cho ai đấy?”

“Bên cạnh cháu có đàn ông à?” Tô Vận Thông lại chợt cao giọng lên, “Tiểu Tô, cậu nghe ông bà ngoại cháu nói đến cháu, họ còn kiên quyết muốn tìm cháu để bàn bạc tìm cách giải quyết về chuyện của cậu út cháu nữa, cứ như hiện giờ cháu giỏi giang lắm vậy, cháu nói cho cậu biết, có phải cháu ở bên ngoài quan hệ trai gái bừa bãi gì không hả? Bây giờ cháu quay về nhà ngay cho cậu!”

Hình như bên cạnh có người phụ nữ khuyên ông ta đừng nổi nóng, Tô Vận Thông đang nói với bà ta, hiện giờ Tô gia thật chẳng ra thể thống gì cả, đứa cháu gái duy nhất này đã không được bố mẹ dạy bảo từ năm mười ba tuổi rồi, tôi mà không quản lý nó một chút, thì không biết sau này nó còn lôi bao nhiêu phiền phức về cho Tô gia này nữa.

Trong lòng Tề Tiểu Tô cũng như bốc lửa, khóe mắt liếc thấy Lôi Khả Nhi đang vô cùng tự nhiên, tự thân tự quen xí xớn chạy về phía họ, đẩy menu đến trước mặt họ, “Hai người muốn ăn gì, để em mời.”

“Không cần phiền cô, tránh ra.”

Điện thoại của cô vẫn đang cắm sạc, nếu không chắc chắn cô đã tự đi rồi.

Vệ Thường Khuynh đẩy tờ menu kia ra, nói với Lôi Khả Nhi: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”

“Ôi, đừng khách sáo mà.”

“Cậu à, bây giờ cháu có vội vàng quay về cũng phải đến ba bốn giờ sáng, cậu để ông bà ngoại nghe máy được không ạ?” Tề Tiểu Tô quay mặt đi không muốn nhìn đến Lôi Khả Nhi nữa, nhưng lúc này Vệ Thường Khuynh lại đưa tay ra ôm lấy eo cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui