N
ói chuyện xong, Tề Tiểu Tô liền ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, lúc ra tới hành lang liền gọi điện thoại cho Đan Ninh Ninh, nhưng lại chỉ có thông báo của hệ thống là số điện thoại đã hết hạn sử dụng khiến cô rất bực bội.
Có thể là quên nạp tiền chăng?
Nhưng từ sau khi chia tay ở thành phố J, cô vẫn chưa từng gọi được điện thoại cho Đan Ninh Ninh. Không biết có phải vì chuyện của Vạn Phúc mà đến giờ Đan Ninh Ninh vẫn chưa thoát khỏi vết thương lòng, nên không cần tới điện thoại nữa không?
Sau đó, cô lại gọi cho Khưu Linh Phương, trợ lý mới của mình.
Điện thoại vừa kết nối, giọng điệu vui mừng và thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng của Khưu Linh Phương không khỏi làm Tề Tiểu Tô nhướng mày.
“Tề tổng, mấy ngày nay chị không dám gọi cho em vì sợ quấy rầy tới em.”
Vừa nghe lời này liền biết Khưu Linh Phương quả thực chưa có tí kinh nghiệm làm việc nào. Cô ấy không nắm bắt được là lúc nào có thể gọi điện thoại cho Tề Tiểu Tô, khi nào không thể, cũng không biết chuyện tìm văn phòng có thực sự quan trọng hay không, hay là có thể chờ Tề Tiểu Tô quay về rồi mới báo cáo. Cô ấy cứ do dự như thế nên hai, ba ngày cũng chưa gọi được lấy một cuộc điện thoại.
“Hai ngày nay đã tìm được địa chỉ thích hợp nào chưa ạ?”
“Tề tổng, địa điểm thích hợp là phải thuận tiện về giao thông, hoàn cảnh thì phải tốt một chút nên rất khó tìm. Nhưng hôm qua chị cũng tìm được một nơi cách khu chung cư Trường Ninh không xa, môi trường xung quanh rất tốt, nhưng mà... nhưng mà... lại ở cao ốc Hách Uy.” Giọng của Khưu Linh Phương dường như cũng hơi thiếu tự tin.
Là người ở thành phố D nên tất nhiên Tề Tiểu Tô biết tới cao ốc Hách Uy này. 5 năm sau còn có thêm mấy tòa nhà cao tầng được xây dựng lên, nhưng lúc này, cao ốc Hách Uy chính là tòa nhà cao tầng hoành tráng nhất ở thành phố này. Tổng cộng có 31 tầng, tường ngoài bằng kính, là kiến trúc nổi bật nhất ở phía nam thành phố, rất nhiều công ty danh tiếng đều đặt trụ sở ở đây, chỉ cách cao ốc của tập đoàn Lập Hoa một con phố mà thôi.
Cũng vì thế mà tiền thuê nơi này cũng rất đắt đỏ, người ra vào toàn là trí thức tài giỏi, bởi thế nên khi Khưu Linh Phương nhắc tới nó mới tỏ ra thiếu tự tin như vậy.
Không biết Tề tổng có nghĩ là cô rất vô dụng hay không? Vừa tìm đã chọn khu vực đắt nhất, tiền thuê hàng tháng cũng đâu có ít chứ! Tề tổng có nhiều tiền như thế sao?
Tuy báo cáo lại với Tề Tiểu Tô như vậy nhưng Khưu Linh Phương cũng không hề nghĩ Tề Tiểu Tô sẽ thuê ở cao ốc Hách Uy này, bởi vì giá cả thuê mặt bằng ở đó quá đắt, nếu bọn họ chỉ thành lập một công ty nhỏ thì hoàn toàn không cần tìm nơi tốt như thế, mà chỉ sợ cũng chẳng đủ sức. Nhưng cô chẳng tìm thấy nơi nào thích hợp hơn nơi đó nữa.
Tề Tiểu Tô trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Chị đã tới xem thử chưa?”
“Vâng, tới rồi.” Khưu Linh Phương ngượng ngùng đáp, cô đã nhân cơ hội này để tới xem xem cao ốc văn phòng xa hoa trông như thế nào vì cô đã được thấy bao giờ đâu.
Không thể không nói, chỉ riêng thang máy đi lên cao ốc thôi cũng làm cô mở mang tầm mắt.
“Nói tình hình cụ thể cho em nghe xem nào.”
“Cao ốc Hách Uy hiện có một tầng trống là tầng 19, đây vốn là văn phòng chi nhánh của một công ty nước ngoài, nhưng nghe nói tổng bộ của công ty đó ở phố Wall xảy ra chuyện nên công ty con trong nước phải đóng cửa. Công ty đó rời đi rất nhanh, hiện tại đã được dọn dẹp sạch sẽ để cho thuê tiếp. Lúc chị tới, người quản lý bất động sản nói với chị rằng nếu muốn thuê thì phải nhanh lên vì chỉ trong vòng một tuần là sẽ lại có người tới thuê ngay.”
Thế giới này, người không thiếu tiền rất nhiều.
Tề Tiểu Tô biết tiền thuê nơi đó sẽ rất cao, nhưng có đôi khi vẫn nên chăm chút bề ngoài một chút. Vì vậy sau vài chục giây cân nhắc, cô liền nói với Khưu Linh Phương: “Chị hẹn với người quản lý đó đi, chừng một giờ rưỡi em với chị tới đó xem xét một chút. À, giữa trưa chị có hẹn gì chưa?”
“Không, không có hẹn gì cả.”
Trên thực tế, mấy ngày nay Khưu Linh Phương vẫn chạy khắp thành phố D để tìm địa điểm thích hợp, chân đã đi tới mức rộp nước, vì tiết kiệm tiền nên cùng lắm cô chỉ ngồi xe bus hoặc tàu điện ngầm, không hề gọi taxi. Mà cô cũng cực kỳ khắt khe với chính mình. Tuy mấy ngày nay cứ chạy ngoài đường suốt, nhưng cũng coi như đã chính thức đi làm rồi, vì thế lúc ăn trưa cũng chỉ gọi thức ăn nhanh cho xong việc, một ngày làm việc phải đủ 8 tiếng mới dừng.
Cô cũng không nói với Tề Tiểu Tô những việc này.
Nhưng vì vẫn luôn phải chạy một mình nên không có cảm giác đi làm công sở mấy. Giờ Tề Tiểu Tô đã về rồi nên cô lập tức như tìm được chỗ dựa tinh thần vậy. Khưu Linh Phương cũng cảm thấy rất buồn cười, bạn học của em gái mình, một cô bé còn ít tuổi hơn cả mình mà lại cho cô cảm giác mạnh mẽ đến như vậy.
“Vậy chị chuẩn bị một chút đi, buổi trưa có một bữa tiệc hẹn ở Trúc Nhã Cư, khoảng 11 giờ rưỡi chị tới chờ em ở trước cửa nhà hàng đó.”
“Vâng, được!”
Cúp máy xong, Khưu Linh Phương cảm thấy hơi kích động, bữa tiệc ư? Có phải là công ty bọn họ bắt đầu đi vào hoạt động rồi không? Có thể bắt đầu tiếp xúc thực sự với nghiệp vụ làm cô ta cực kỳ phấn khởi.
Phải rồi, phải về nhà tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo khác mới được!
Khưu Linh Phương lập tức chạy về nhà.
Lúc này bà Khưu vẫn đang ở nhà chưa ra ngoài, thấy cô đi chưa được hai tiếng đã về thì cảm thấy hơi kỳ quái: “A Linh, sao hôm nay con về sớm thế? Có ăn cơm nhà không?”
“Không ạ, con về thay đồ thôi.” Khưu Linh Phương tinh mắt nhận ra hốc mắt bà Khưu hơi đỏ, cô không khỏi sửng sốt, đi tới ngồi xuống cạnh bà, hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”
Lúc đầu, bà Khưu không muốn nói ra, nhưng Khưu Linh Phương vặn hỏi lần thứ hai thì bà đành nói thật.
“Việc này là do mẹ, vốn muốn giúp gia đình kiếm thêm ít tiền, có người bạn nói họ có bạn bè định mở xưởng, nhưng vì tài chính không đủ, thủ tục cho vay của ngân hàng lại cực kỳ phiền phức nên mới tìm bạn bè thân thích giúp đỡ, trả ba phần lãi, chỉ trong ba tháng là sẽ lấy lại được vốn gốc. Mẹ nghĩ là bạn bè nhiều năm nên chắc ông ta sẽ không lừa mẹ đâu, hơn nữa vừa giúp được người ta lại vừa có lãi cao, chuyện đẹp cả đôi đường, thế nên mẹ mới lấy hết tiền trong nhà đi...”
Khưu Linh Phương vừa nghe liền biết không đáng tin cậy, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt: “Mẹ mang đi bao nhiêu? Hiện giờ đã tới ba tháng rồi đúng không?”
Nước mắt bà Khưu rơi lã chã: “Mẹ lấy hết tiền gửi ngân hàng của nhà mình ra, tổng cộng... tổng cộng là ba mươi vạn, giờ đã bốn tháng rồi mà người bạn đó lại tắt máy...”
“Gọi cảnh sát thôi!”
“Bố con nói báo cảnh sát cũng vô dụng... Lúc trước vì nghĩ là bạn tốt nên còn không viết cả giấy vay nợ...”
Khưu Linh Phương lặng im nhìn bà.
“Vốn muốn góp cho con chút của hồi môn, mà Tiểu Tuyết đã lớp 11 rồi, học phí đại học của con bé giờ cũng chẳng còn nữa...” Bà Khâu ôm mặt khóc nấc lên.
Khưu Linh Phương thấy bà ấy khóc đau lòng như thế cũng không nỡ trách móc gì, “Bỏ đi, mẹ, coi như mất tiền ngu đi, giờ con và bố đều đã có việc rồi, nhà mình cũng chẳng tới mức không trang trải được cuộc sống.”
“A Linh, mẹ có lỗi với các con...”
Khưu Linh Phương vỗ nhẹ lên tay bà, tự nhiên cảm thấy vai nặng hơn rất nhiều. Đúng lúc này, chuông điện thoại trong nhà vang lên.
“Là nhà của ông Khưu Quý Văn phải không? Đây là bệnh viện nhân dân thành phố D, ông Khưu Quý Văn bị xe đâm trúng, hiện giờ đang cấp cứu...”
Chuyện của Khưu gia, Tề Tiểu Tô hoàn toàn không biết, Khưu Tuyết Phương cũng không biết. Sau khi cô ngắt cuộc gọi với Khưu Linh Phương thì lại hẹn Long Đào, nghe nói hẹn ở Trúc Nhã Cư, Long Đào lập tức đồng ý luôn.
Nhìn thấy cô quay về lớp, Khưu Tuyết Phương rất vui vẻ, kể cho cô nghe đủ mọi chuyện trong trường. Mà Tề Tiểu Tô lên lớp học một tiết này cũng là vì muốn có thời gian suy nghĩ, sắp xếp những chuyện mà mình sắp làm tiếp theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...