Thấy vẻ mặt hóng hớt của Tề Tiểu Tô, Bạch Dư Tây vừa tức lại vừa buồn cười.
Anh ta biết cô bé này vẫn nghi ngờ mình, nhưng giờ anh ta bị đánh mà cô còn trông chờ xem anh bị làm khó, lương tâm đâu mất rồi? Vốn dĩ Bạch Dư Tây cũng không hành động theo lẽ thường, vì thế vừa thấy bộ dáng đó của cô, trong lòng anh ta nổi lên ý xấu, giả vờ nhìn Chu Thuần với vẻ buồn bã và chột dạ: “Chu Thuần, thầy nói cho em biết một bí mật, hy vọng sau khi nghe xong em có thể tha thứ cho thầy. Thầy có nỗi khổ mà.”
Chu Thuần sửng sốt, tuy rằng còn khá tức giận nhưng vẫn hỏi theo bản năng: “Nỗi khổ gì chứ?”
“Thầy tới Nhất Trung này làm thầy giáo là có mục đích.”
Hửm? Định thẳng thắn sao? Tề Tiểu Tô dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện, có điều trong lòng vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt chan chứa tình yêu, nói đầy thâm tình: “Thầy tới vì Tiểu Tô. Thực ra, thầy đã yêu thầm cô ấy từ rất lâu rồi. Để tiếp cận cô ấy nên thầy mới hao tâm tổn trí để xin vào dạy học ở Nhất Trung, nhất cự ly, nhì tốc độ mà.”
Phụt!
Tề Tiểu Tô thật sự muốn phun nước bọt trước mặt anh ta.
Bốc phét!
Rõ ràng là bịa chuyện!
Thế mà Chu Thuần lại tin.
Cậu kinh hãi giằng tay ra, lùi về sau hai bước, hết nhìn Bạch Dư Tây lại nhìn sang Tề Tiểu Tô với dáng vẻ như vừa bị sốc, vừa bi thương nói: “Còn anh? Anh thì sao?”
Cậu vẫn luôn âm thầm để ý tới cô từ lúc Tề Tiểu Tô 13 tuổi tới giờ. Rất lâu là bao lâu chứ? Còn lâu hơn 5 năm qua của cậu sao?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
Bạch Dư Tây liếc nhìn cô, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, nhìn nợ đào hoa của em đi!
Liên quan gì tới cô?
Mắt Tề Tiểu Tô trợn trừng, đúng lúc này tiếng Hệ thống Tiểu Nhất lại vang lên: “Tiểu Tô, cô đừng có liếc mắt đưa tình với người khác nữa, bản hệ thống sẽ nói cho Thiếu soái biết là cô sắp cắm sừng anh ấy! Nhiều đàn ông thế này! Nhiều tình địch như thế này! Cô thế này chính là Mary Sue* mà người thời các cô nói rồi còn gì! Bản Hệ thống nói cho cô biết, không phải tên Tiểu Tô thì thật sự tô** đâu nhé!”
*Mary Sue: Chỉ kiểu con gái có nhiều người theo đuổi, nhưng không dứt khoát với ai. Hầu như ai gặp cũng thích, cũng yêu.
*Tô: chơi chữ, chữ Tô trong Tề Tiểu Tô là 酥 (mềm mại), còn “tô” sau là 苏 trong từ Mary Sue theo phiên âm tiếng Hán.
Đệch!
Tề Tiểu Tô không nhịn được chửi tục một câu. Nếu Hệ thống thật sự xuất hiện trước mắt cô thì nhất định cô sẽ dùng búa đập nó nát nhừ.
Hệ thống này toàn chứa mấy cái từ ngữ rách nát gì thế? Cái gì là Mary Sue hả?
Cô có cố ý dụ dỗ ai đâu! Nói cứ như là đi ngoại tình thật ấy!
“Chẳng phải trước kia Thiếu soái có mấy ký chủ ư, chẳng phải ai cũng da trắng, xinh đẹp, ngực to, chân dài sao? Không phải còn có con gái của Tướng quân, hoa khôi Cục An ninh gì đó sao? Cũng chẳng biết cuối thế kỷ 22 phóng khoáng cởi mở thế nào, ai biết anh ta đã hôn bao nhiêu người phụ nữ, ôm bao nhiêu cô gái, có bao nhiêu đóa hoa đào, còn dám nói tôi à!”
Cô không nhịn được nói một hồi, nói xong lại vỗ trán mình một cái.
Nói cái quỷ gì vậy.
Đã bảo không ăn dấm, đã bảo phải bảo vệ trái tim cơ mà.
Hệ thống Tiểu Nhất lại hoa hết cả mắt vì cô.
“Da trắng, xinh đẹp, ngực lớn, chân dài? Sao cô biết Thiếu soái thích nhất kiểu đó vậy?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi. Nếu Vệ thường Khuynh mà nghe thấy câu này thì nó nhất định sẽ bị đóng cửa. Cái gì mà trí tuệ nhân tạo cao cấp chứ? Rõ ràng là tên ngốc mà!
Tề Tiểu Tô nghiến răng.
Vệ Thường Khuynh đáng chết, có gì khác bọn đàn ông ngoài kia đâu cơ chứ? Đồ háo sắc! Lại còn thích da trắng, xinh đẹp, ngực lớn, chân dài thật à! Hệ thống cũng không hề phủ nhận chủ nhân của nó đã ôm ấp hôn hít bao nhiêu người, có bao nhiêu đóa hoa đào, điều này chẳng phải gián tiếp thừa nhận cô nói đúng rồi sao?
Còn nói là không tìm được vợ, đang đi xem mắt cơ. Theo cô thấy á, rõ ràng là đã chơi nhiều tới mức giờ cũng hoa mắt luôn rồi!
Phụ nữ ghen lên thì không những IQ biến mất mà trí tưởng tượng cũng cực kỳ phong phú, Hệ thống Tiểu Nhất không thể phân tích được tới mức đó nên cũng chẳng biết chỉ vì việc nhỏ này mà Tề Tiểu Tô đã có hiểu lầm lớn với Thiếu soái.
Cô và Hệ thống Tiểu Nhất cãi nhau ầm ĩ một hồi thì bên kia Bạch Dư Tây và Chu Thuần đã bước vào giai đoạn đàm phán. Nói là đàm phán nhưng thực ra là Chu Thuần ngây thơ bị Bạch Dư Tây đào hết bí mật rồi nắm mũi dắt đi.
“Chu Thuần, chúng ta đều là đàn ông, mà đã là đàn ông thì cứ quang minh chính đại mà làm. Chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”
Chu Thuần nhìn anh ta chằm chằm một lúc rồi trịnh trọng gật đầu: “Được! Cạnh tranh công bằng!”
Tề Tiểu Tô vừa phục hồi lại tinh thần thì nghe thấy một câu này của hai người họ, cô không khỏi trợn mắt, nhấc chân muốn rời đi: “Hai người cứ tâm sự đi, em đi học đây.”
Bạch Dư Tây định giơ tay kéo cô lại nhưng Chu Thuần đã lập tức hất tay anh ta ra.
“Nói thì cứ nói, đừng có động tay động chân. Tuy rằng bây giờ thân phận của anh là thầy giáo nhưng tôi cũng sẽ không nể mặt anh đâu!”
Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy thật vô vị, chuyện quái gì thế này, giờ cô lấy đâu ra thời gian chơi với bọn họ như vậy!
“Em còn có việc, đi trước đây ạ!” Cô nói dứt lời liền vội vã rời khỏi nơi này.
Hiệu trưởng Dương vừa kết thúc cuộc gọi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Tề Tiểu Tô đẩy cửa ra, thấy ông đang day day trán, còn chưa kịp nói thì hiệu trưởng Dương đã nhìn thấy cô và tỏ ra cực kỳ vui mừng, lập tức đứng lên, bước ra khỏi bàn làm việc, đi về phía cô.
“Thầy thấy học sinh lớp 11 như em còn bận hơn cả thầy quản lý cả một trường học đấy Tề Tiểu Tô à! Cuối cùng em cũng về rồi! Thầy đang có chuyện cần tìm em đây!”
Rời khỏi rừng trúc, Tề Tiểu Tô định tới lớp học, nhưng nửa đường lại gặp được cô chủ nhiệm Dương Linh Linh, cô liền xin nghỉ thêm hai ngày rồi đi tới phòng thầy hiệu trưởng.
“Thầy hiệu trưởng, thầy nói đi ạ!”
“Em tới tìm thầy chắc chắn là vì chuyện tìm nhân tài đúng không?” Thầy hiệu trưởng Dương nói: “Vừa đúng lúc, trưa nay thầy hẹn bạn học cũ đi ăn, cũng đã dặn ông ấy đưa cả cậu em trai mới từ nước M về đi cùng rồi, em cũng tới luôn nhé!”
Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Còn về chuyện Úc Hà Tâm, cô đã quyết định tạm thời không để ý làm gì. Bảo cô chủ động tới Cục Cảnh sát để bị thẩm vấn là chuyện không thể nào xảy ra. Hơn nữa, việc này chờ cô đi gặp Long Đào đã rồi mới nói tiếp được.
“Hẹn ở đâu ạ?” Cô muốn xem có thể thuận tiện gọi Long Đào tới đó luôn không, tiết kiệm thời gian, không phải chạy tới một nơi khác nữa.
“Trúc Nhã Cư, không biết em đã nghe đến nơi đó chưa. Trúc Nhã Cư đó là do con dâu người bạn học kia của thầy mở, hoàn cảnh không tệ, yên tĩnh, thực đơn cũng rất được, lần nào hẹn gặp nhau bọn thầy cũng tới đó, coi như là phù sa không chảy ruộng ngoài.” Thầy hiệu trưởng Dương tươi cười kể, “Món ăn ở đó cũng khá đặc biệt, được bao bằng lá trúc, lá dong hoặc lá sen nên có hương vị rất thanh nhã.”
Quả thật, Tề Tiểu Tô cũng đã nghe danh Trúc Nhã Cư này.
Chuyện đó cũng là nhờ Tề Đan Thần. Bạn trai đầu tiên của Tề Đan Thần rất thích Trúc Nhã Cư nên có một thời gian nó thường xuyên tới nơi đó. Có một, hai lần nó còn mang đồ ăn của Trúc Nhã Cư về nhà, khoe khoang nơi đó yên tĩnh thế nào, đồ ăn đặc biệt ra sao, còn có người tới đó bàn việc làm ăn, cũng có người tới ngâm thơ ngắm cảnh, ở đó thì toàn là tri thức phong lưu nho nhã, dân đen không bao giờ có phần.
Nhưng không hiểu sao sau đó nó lại chia tay gã bạn trai kia, cứ nhắc đến Trúc Nhã Cư, nó lại nói là nhà hàng rẻ tiền, chỉ có mấy kẻ một chút tiền bạc, vô công rồi nghề mới tới nơi đó, chẳng có con nhà quyền quý nào tới nơi ấy cả.
Nhưng mà Tê Tiểu Tô biết, gã kia là người bạn trai mà Tề Đan Thần yêu nhất, cũng là người khiến nó muốn giữ chặt dù phải từ bỏ giấc mơ gả vào nhà quyền quý. Nghe nói, từ lúc vào cấp ba hắn đã luôn làm thêm ở Trúc Nhã Cư, là bà con của người chủ nhà hàng đó.
Cho nên hiện tại Tề Tiểu Tô cảm thấy khá tò mò về Trúc Nhã Cư này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...