Cô mở tờ báo ra, bên trong có một con ngươi dính đầy máu tươi, còn có một miếng kim loại màu vàng nhỏ hình dạng giống mí mắt, thực sự rất nhỏ, nhưng khiến cho cô kinh ngạc là sau khi nó bị moi ra khỏi con ngươi thì lại cực kỳ sạch sẽ, hoàn toàn không dính một chút máu nào.
Tề Tiểu Tô lập tức nhặt nó ra rồi lại cuộn tờ báo kia lại: “Con ngươi này phải xử lý thế nào bây giờ?”
“Ném qua một bên đi, cô không dám động vào thì chờ Thiếu soái ra ngoài để anh ấy xử lý.” Làm sao Hệ thống Tiểu Nhất lại không nhìn ra vừa rồi Tề Tiểu Tô nổi đầy da gà chứ.
“Mảnh giáp bảo vệ mắt này không nằm trong phôi đá thì liệu còn được bao nhiêu năng lượng cho cậu hấp thu chứ?” Tề Tiểu Tô hơi lo lắng.
“Còn, năng lượng của giáp bảo vệ mắt vẫn còn nguyên, bản hệ thống chỉ hấp thu năng lượng quanh thân nó. Mảnh vỡ này có năng lượng cao gấp năm lần các vị trí khác, nào, đừng chần chừ nữa.”
Tề Tiểu Tô lập tức dán mảnh vỡ đó lên trán.
Lần này, cô cảm nhận được có một luồng khí mát lạnh chui vào trong trán mình, sự mệt mỏi của cả một ngày lập tức tiêu tan hết.
“Cái giáp bảo vệ mắt này thật thần kỳ.”
Hệ thống Tiểu Nhất tỏ vẻ kiêu ngạo: “Trước kia, khi Thiếu soái tham gia chiến đấu ở Tinh Tế thì có những lúc không ngủ mấy ngày đêm liền, còn cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị kẻ địch phản công ngay. Vì thế, Tướng quân đã mất rất nhiều sông sức cướp về một miếng khoáng thạch vô cùng hiếm có rồi làm ra cái giáp bảo vệ mắt này cho Thiếu soái, ít nhất nó có thể bảo vệ mắt anh ấy không bị mệt mỏi suốt mấy ngày không ngủ nghỉ, cũng giúp anh ấy đỡ buồn ngủ hơn. Toàn bộ Liên minh cũng chỉ có Thiếu soái mới có thứ này.”
“Tướng quân ư? Là bố của Thiếu soái à?”
“Không đâu, thực ra Thiếu soái có xuất thân bình thường, Tướng quân là cấp trên của Thiếu soái, ông ta rất thích anh ấy, còn muốn anh ấy trở thành con rể của mình, đáng tiếc Thiếu soái lại xảy ra chuyện...”
Không hiểu sao trong lòng Tề Tiểu Tô lại cảm thấy nghẹn lại, rất không thoải mái, “Chẳng phải kết hôn với con gái của Tướng quân thì càng tốt hơn sao? Thế mà cậu còn giúp anh ấy tìm bạn gái, đối tượng gì gì đó.”
“Thiếu soái còn chưa gặp con gái của Tướng quân lần nào. Nghe nói cô Mạc Na cực kỳ xinh đẹp, còn là hoa khôi của Cục An ninh Liên minh Tinh Tế.” Sau khi hấp thu xong năng lượng ở giáp bảo vệ mắt, Hệ thống vận hành rất trơn tru nên giờ Tiểu Nhất đắc ý đến mức quên cả trời đất, hơn nữa vì là Hệ thống nên có rất nhiều lúc nó chỉ trần thuật lại sự việc chứ không đi phân tích xem nói những chuyện này với Tề Tiểu Tô là đúng hay không đúng, hoặc sẽ có hậu quả gì. Dù sao thì lòng người và tình cảm vốn là thứ Hệ thống khó tính ra nhất, nên Vệ Thường Khuynh cũng không biết mình lại vừa bị Hệ thống vô tình kéo chân sau, “Bởi vì cũng là một thành viên của Cục An ninh nên bản Hệ thống không thể tùy tiện thu thập ảnh chụp của cô Mạc Na, nhưng theo bản Hệ thống phân tích, cô Mạc Na có rất nhiều tính cách đặc biệt phù hợp với mẫu người yêu lý tưởng của Thiếu soái, nếu không phải Thiếu soái xảy ra chuyện và không thể quay về, nói không chừng giờ đã lấy cô Mạc Na rồi ấy chứ. Thế nên bản Hệ thống lựa chọn người đẹp cho Thiếu soái hẹn hò là cũng vì sợ Thiếu soái không trở về được thôi.”
Nếu không thể quay về thì cũng không thể để Thiếu soái lỡ dở cả đời được.
“Hơn nữa, tuy rằng vào cuối thế kỷ 22, tuổi thọ của con người cũng tăng lên kha khá, tuổi kết hôn cũng ở khoảng ba mươi đến bốn mươi, nhưng không biết bao lâu nữa Thiếu soái mới có thể quay về, đến lúc đó có khi cô Mạc Na cũng kết hôn rồi, không thể đặt hết mọi hy vọng lên người cô Mạc Na được.”
Hệ thống Tiểu Nhất hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Tề Tiểu Tô càng lúc càng lạnh.
Tề Tiểu Tô nhẫn nại nghe tới đây thì không nhịn nổi nữa, lạnh lùng nói: “Hóa ra bọn tôi ở thế kỷ 21 này cũng chỉ là vật thay thế cho hoa khôi Cục An ninh của các cậu. Cảm ơn rất nhiều!”
Bởi vậy mới nói, Vệ Thường Khuynh tới từ thế kỷ sau thật sự không đáng tin cậy để làm người yêu. Ở tương lai người ta còn có một cô hoa khôi Cục An ninh kìa, vừa có ông bố là Tướng quân, mà bản thân cũng là một người đẹp vừa có tiền vừa có quyền, đấy mới là người được trời đất tác hợp với Thiếu soái anh tuấn, trẻ tuổi kia kìa.
Nếu ngày nào đó anh trở về mà Mạc Na còn chưa kết hôn thì hai người rất có thể sẽ sánh đôi bên nhau. Ở nơi đó, anh ấy có tiền đồ như hoa gấm, có người nhà, có vinh quang, còn có chiến trường mà anh ấy thuộc về, nơi này thì có cái gì đâu chứ?
Hơn nữa, tất cả mọi việc mà hiện giờ Vệ Thiếu soái và Hệ thống Tiểu Nhất đang làm, chẳng phải là đang nỗ lực vì muốn quay về sao?
Trong lòng Tề Tiểu Tô cảm thấy vô cùng rối rắm, đột nhiên cô phát hiện ra mình có tình cảm vượt quá mức bạn bè với Vệ Thường Khuynh, điều này khiến cho cả người cô toát mồ hôi lạnh.
Vệ Thường Khuynh đúng là người nguy hiểm, rõ ràng trước kia cô vẫn luôn tự cảnh cáo mình phải bảo vệ tốt trái tim mình, quyết không thể động lòng với anh, thế mà giờ cô lại cảm thấy ghen tuông với cái cô Mạc Na kia là sao chứ?
Sau này cô phải cẩn thận hơn mới được.
Bảo vệ tốt trái tim mình, tuyệt đối không được thích Thiếu soái. Cô có thể hợp tác với anh như bạn bè, như cấp trên nhưng không thể động lòng với anh được.
Nghĩ tới đây, cô liền gạt những thứ này ra khỏi đầu, đặt miếng giáp bảo vệ mắt lên giá, cạnh hai mảnh giáp lúc trước.
“Tiểu Nhất, giờ cậu đã có đủ năng lượng chưa?”
“Đủ, quá đủ rồi.”
“Vậy tốt rồi, mau tra xem Thiếu soái đang ở đâu đi.”
“Chuyện này không dễ dàng đâu, nhưng bản Hệ thống sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.” Hệ thống Tiểu Nhất cũng cực kỳ sốt ruột.
Tề Tiểu Tô nôn nóng: “Phải nhanh lên, dựa theo tra xét của cậu thì Thiếu soái cũng chỉ có cùng lắm bốn ngày nữa thôi.”
“Tôi ra ngoài trước, nhanh chóng kết thúc cược đá rồi quay về thành phố D đã.”
Cô không muốn chờ Úc Hà Tâm tới đây tìm mình để đỡ xảy ra chuyện lại chậm trễ chuyện đi tìm Vệ Thường Khuynh. Hơn nữa, ít nhất ở thành phố D còn có Long Đào, chuyện của Đỗ gia chưa chắc đã không đối phó được. Nếu thật sự không được nữa thì cô cũng có thể kéo Chúc Tường Đông tới, dù sao là anh ta cho người động tay chân, sao có chuyện chỉ mình cô phải gánh chứ.
Cô rời khỏi không gian, đi tắm rửa thay quần áo, lúc đi ra thì thấy có tới sáu cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, hai cuộc của Nghiêm lão, bốn cuộc còn lại đều của Chúc Tường Đông.
Cô gửi tin nhắn cho Chúc Tường Đông trước rồi mới gọi lại cho Nghiêm lão.
“Tiểu Tề, cháu đang ở đâu thế? Không gặp chuyện gì chứ?” Nghiêm lão cũng cực kỳ lo lắng, cô tới thành phố K này mới hai, ba ngày mà đã xảy ra không ít chuyện nên khi không nhìn thấy cô đâu thì ông cũng cảm thấy không yên lòng.
“Cháu không sao ạ, cháu đang ở khách sạn nghỉ ngơi rồi.” Tề Tiểu Tô hỏi về chuyện cược đá làm cho Nghiêm lão không nén được kích động, giọng kể cũng cao hơn mấy phần.
“Tiểu Tề, chắc chắn cháu không biết đâu, chưa tính phần đánh cuộc giữa ta với Nghê Hào, những phôi ngọc mà chúng ta có được, sau khi trừ đi phí tổn thì lợi nhuận thu được ít nhất cũng phải tầm một trăm triệu tám nghìn vạn tệ đấy! Nhưng mà vừa rồi ta cũng đã nói với cậu Chúc Tường Đông ấy rồi, quyền chia lợi nhuận là của cháu, còn có viên ngọc Đế Vương Song Sắc cực phẩm kia nữa, hy vọng cháu sẽ giữ nó lại, chứ bán thì đáng tiếc quá.”
Tề Tiểu Tô không khỏi sửng sốt, cô không ngờ họ lại nhường viên ngọc cực phẩm đó cho mình, phải biết rằng đó là bảo ngọc hiếm có trên đời đấy!
Thực ra, trong lần cược đá này, người thắng lớn nhất chính là cô. Vì cô đã lấy được đến hai mảnh áo giáp cho Thiếu soái, còn có được một viên ngọc phỉ thúy lam cực kỳ quý hiếm từ chỗ Hoàng Nhược Mi, mà còn chẳng ai biết tới sự tồn tại của viên ngọc đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...