Chúc Tường Viêm và Báo định đi theo, Hoàng Nhược Mi chỉ cười mà không nói gì nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ không vui.
“Tiểu Viêm, anh Báo, hai người ở lại đây để ý giúp tôi đi.” Tề Tiểu Tô ngăn họ lại.
“Nhưng cô đi một mình...”
“Không sao đâu.”
Hệ thống Tiểu Nhất nói tiếp: “Yên tâm, bản Hệ thống đã xâm nhập vào hệ thống cameras của tòa nhà rồi, có thể thu được mọi hình ảnh từ camera giám sát ở hậu trường, có tình huống gì sẽ báo cho cô ngay.”
Tề Tiểu Tô thầm dựng ngón tay cái khen ngợi nó. Cái đó mà cũng làm được sao? Nếu hấp thu xong năng lượng của hai mảnh vỡ kia thì không biết còn mở được chức năng gì nữa? Cô thật sự rất mong chờ!
Ra khỏi phòng triển lãm, đi thêm một đoạn rồi rẽ, quả nhiên có một quán cà phê.
Phong cách của quán này không sáng sủa như các quán cà phê khác mà ngược lại còn hơi quái dị, cửa sổ được đóng so le nhau bằng những tấm gỗ cũ có kích thước không đồng đều, bên trong còn quấn ít dây leo giả chặn mất gần hết ánh sáng, nhìn khá u ám. Giữa ban ngày ban mặt mà trong quán vẫn phải bật đèn, có điều ánh đèn cũng mờ mờ ảo ảo.
Có lẽ đây là một loại phong cách nghệ thuật, có điều Tề Tiểu Tô hoàn toàn không thích kiểu phong cách này.
Từ lúc tiến vào cô đã có cảm giác không ổn lắm.
Nhưng Hoàng Nhược Mi có vẻ rất thích nơi này, vừa vào đây, dáng vẻ của cô ta vô cùng thoải mái và thả lỏng. Tề Tiểu Tô còn đang mải nghĩ, chợt nghe thấy Hoàng Nhược Mi nói: “Quán này là do hai năm trước chị nhàn quá chẳng biết làm gì nên mở ra, thỉnh thoảng cùng bạn bè tới đây xem triển lãm tranh sẽ vào đây ngồi. Ở đây chị có một phòng riêng, còn có một loại cà phê cực kỳ ngon, mời em nếm thử nhé.”
Là địa bàn của cô ta!
Tề Tiểu Tô lập tức đề cao cảnh giác.
Trên đường đi vào phòng riêng kia, lúc đi qua mấy bàn khác, Tề Tiểu Tô liền nhìn thấy hai, ba cặp phụ nữ đang ngồi cùng nhau, tư thế vô cùng thân mật.
Không phải Hoàng Nhược Mi này muốn phát triển quán cà phê này thành một nơi dành riêng cho các cặp đôi yêu nhau đấy chứ?
Vào trong phòng, trợ lý của Hoàng Nhược Mi liền đặt phôi đá xuống bàn rồi đi ra ngoài. Hoàng Nhược Mi ra hiệu cho Tề Tiểu Tô ngồi xuống, Tề Tiểu Tô vừa ngồi đã lập tức nhìn về phía phôi đá này.
Dù sao, nếu Hoàng Nhược Mi đã phát hiện ra cô có hứng thú với phôi đá này thì cô cũng chẳng cần che giấu làm gì.
“Cô Hoàng, đi thẳng vào vấn đề đi, cô có định bán phôi đá này không?”
Hoàng Nhược Mi cười khanh khách: “Em gấp gì chứ? Vừa mới ngồi thôi mà, em đừng xưng hô khách sáo như thế, chị gặp em lần đầu mà cảm giác như đã quen từ lâu rồi, em cứ gọi chị là chị Mi đi.”
Tuy Tề Tiểu Tô không quá để ý tới chuyện xưng hô nhưng Hoàng Nhược Mi lại cho cô một cảm giác rất không thoải mái, làm cô không mở nổi miệng để gọi như thế.
“Tôi gọi cô là cô Hoàng cũng được.”
“Ha ha, chắc Tiểu Tô sợ người lạ rồi.”
Đúng lúc này, có người gõ cửa rồi tiến vào. Đó là một thiếu nữ khoảng 20 tuổi, xinh đẹp yểu điệu, trang điểm kiểu nude nhẹ nhàng, mặc chiếc váy liền trắng thắt nơ ở eo, tươi mát yêu kiều như một đóa hoa nhài trắng vậy.
Cô ta bê một cái khay, bên trên có hai cái khăn lông được cuộn theo hình bông hoa, vừa vào phòng đã nở nụ cười duyên dáng với Hoàng Nhược Mi.
“Chị Mi, lâu lắm rồi không thấy chị tới, chị quên Hoa Nha rồi chứ gì.”
Thiếu nữ Hoa Nha vừa tỏ ra giận dỗi vừa cúi người, thuần thục đưa khăn cho hai người, còn không quên mời Tề Tiểu Tô lau tay.
Thì ra cái khăn này dùng để lau tay.
“Sao có thể quên Hoa Nha đáng yêu được chứ.” Hoàng Nhược Mi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hoa Nha, “Mau đi pha cà phê cho bọn chị đi nào.”
Hoa Nha vâng một tiếng rồi đi tới bên kệ pha cà phê.
Mùi hương cà phê độc đáo nhanh chóng tràn ngập trong căn phòng.
“Đây là cà phê phân chồn mà chị mua về trong chuyến đi du lịch ở Indonesia, một lọ giá mấy vạn tệ, rất nguyên chất, vượt xa những sản phẩm chất lượng thấp và hàng giả bán ở trong nước, em nếm thử xem.” Sau khi lau tay xong, Hoàng Nhược Mi đặt khăn lông sang một bên rồi lấy từ dưới ngăn kéo bàn ra hai ly cà phê vô cùng tinh xảo, nói với Tề Tiểu Tô, “Những con chồn hương sẽ được cho ăn những trái cà phê ngon ngọt nhất, sau đó chúng sẽ sản xuất ra cà phê có hương vị cực kỳ nồng đậm và mê người. Hiện tại ở trong nước chỉ toàn hàng giả, em nếm thử đi, nếu thích thì lần sau chị đi sẽ mang về cho em mấy lọ.”
Nghe nói là cà phê phân chồn, Tề Tiểu Tô đã không thích lắm rồi, lại thêm giọng điệu kia của Hoàng Nhược Mi, càng khiến cô hoàn toàn không muốn nếm thử thứ cà phê này.
Có thể cô đã quen sống cuộc sống của người nghèo, bản chất vốn không hề có kiểu cách cao quý được người tung hô lên đó, nên dù đã từng nghe nói rằng cà phê phân chồn là loại cà phê đắt tiền nhất thế giới, tuy rằng kiếp trước Tề Tiểu Tô cũng chưa từng được uống nhưng cũng không hề thích thú gì. Sau khi cà phê phân chồn được khám phá ra thì giá cả càng lúc càng cao, được người ta ca ngợi khắp nơi, như thể là nếu uống cà phê mà không uống loại này thì không thể hiện được sự cao quý của mình vậy.
Làm sao có nhiều cà phê phân chồn thế được? Cho nên lại có người bắt chồn hương về nhốt nó lại, không ngừng cho nó ăn quả cà phê để nó ị ra nhiều hạt cà phê hơn. Đám chồn hương đó cũng rất đáng thương, nhưng mà có ai quan tâm đâu?
Còn có những loại hạt cà phê vốn bình thường, nhưng gia công một chút rồi được bán ra với nhãn hiệu cà phê phân chồn.
Thật ra, với Tề Tiểu Tô mà nói thì hương vị cà phê tự nhiên cũng đủ làm cô thỏa mãn rồi, nếu Hoàng Nhược Mi muốn dùng thứ này để dụ dỗ cô thì chắc chắn sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.
Hoa Nha pha cà phê xong liền bưng bình cà phê lại rót cho mỗi người một ly, sau đó định ngồi vào bên cạnh Hoàng Nhược Mi, có lẽ trước giờ họ đều quen tiếp xúc với nhau như vậy.
“Hoa Nha, ngồi sang cạnh Tiểu Tô đi, bóp tay cho em ấy. Hôm nay chắc bàn tay nhỏ kia cũng mỏi lắm rồi, sờ nhiều đá thế mà.” Hoàng Nhược Mi nói.
Hoa Nha cười duyên rồi ngồi xuống cạnh Tề Tiểu Tô định duỗi tay nắm lấy tay cô, Tề Tiểu Tô đã lập tức tránh đi. Nhưng không ngờ cô ta lại ngồi dán sát vào, một tay thò xuống eo Tề Tiểu Tô, vỗ nhẹ một cái rồi muốn sờ lên ngực cô.
“Cô làm cái gì thế hả?” Tề Tiểu Tô lập tức đẩy cô ta ra, “Cút.”
Cô hoàn toàn không ngờ mình là con gái mà lại bị một đứa con gái khác “phục vụ”!
Nhưng đúng lúc này, trong đầu cô đột nhiên choáng váng, trước mắt như có một lớp sương mù, ý thức bắt đầu có dấu hiệu tan rã.
“Tiểu Nhất!”
Cô kinh hãi, lập tức kêu lên trong lòng.
Hệ thống Tiểu Nhất đáp: “Cà phê có vấn đề, mùi hương của nó không ổn.”
“Tại sao cậu không báo động trước?”
“Không phải tình huống nào tôi cũng phân tích được ngay lập tức...” Âm thanh của Hệ thống Tiểu Nhất hơi yếu ớt, “Hơn nữa, năng lượng cũng không đủ.”
“Hiện tại tôi đang ở trong tình trạng thế nào?”
“Đi mau, ả đàn bà này muốn làm nhục cô!”
Cái gì? Em gái cô ta chứ...
“Tiểu Tô, em làm sao thế? Em mệt à?” Hoàng Nhược Mi đứng dậy rồi đi tới ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ra ôm lấy eo cô, chỉ cần dùng một chút sức lực đã kéo được Tề Tiểu Tô ngồi lên đùi mình, “Để chị Mi xoa giúp em được không? Nào, ngoan nào...”
Đầu Tề Tiểu Tô càng lúc càng mơ hồ, cô cố gắng giữ tỉnh táo, tiện tay cầm ly cà phê trên bàn lên, dội xuống đầu Hoàng Nhược Mi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...