Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Cái gọi là khống chế, đối với Chúc Tường Đông mà nói, chỉ đơn giản là thô bạo.

Người hắn dẫn tới cũng không ít, dù sao thì ở hiện trường nhìn có ai hơi rục rịch, đáng ngờ như đàn em của Quyền Tứ, lập tức hai anh em đi qua, một trái một phải đứng cạnh.

Anh động, chúng tôi sẽ động, anh bất động, chúng tôi sẽ chỉ “tương thân tương ái” đứng xem kịch.

Trong thoáng chốc, tình cảnh đã được khống chế.

Tề Tiểu Tô nói với khán giả ngạc nhiên nghi ngờ vây xem: “Tiếp theo, tôi muốn mua đá thô! Trong tay ai có đá thô, bây giờ bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, đá thô của mấy người rốt cuộc muốn bán, hay không bán, bây giờ nghĩ cho kỹ đi, đợi lúc tôi xem đến đá thô của mấy người, hy vọng mấy người có thể lập tức cho tôi câu trả lời, đừng lãng phí quá nhiều thời gian của tôi, nếu không…”

Nói tới đây, vẻ mặt cô liền lạnh như băng, ánh mắt như điện nhìn bốn phía, khiến cho người ta không nhịn được phát run.

Đến Nghiêm lão cũng cảm thấy Tề Tiểu Tô lần này xuất hiện hình như có chỗ nào khang khác.

Có ai biết trong lòng Tề Tiểu Tô lúc này đang giày vò? Cô quả thực không có thời gian! Bây giờ ai dám kéo dài thời gian của cô, người đó chính là kẻ địch của cô.

Chỉ cần nghĩ tới sinh mạng của Vệ Thường Khuynh đang tính theo thời gian đếm ngược trong một hang động tối tăm không rõ nào đó, trái tim cô lại giống như bị ai ném vào trong chảo dầu.

Nhưng cô lại không thể không tham gia lần đấu đá này, bởi vì Hệ thống bây giờ chỉ còn lại chút năng lượng đáng thương, hơn nữa sắp đứt rồi.

Cô nhất định phải bổ sung đầy đủ năng lượng ở đây, tốt nhất là lấy được mảnh vỡ chiến giáp trong mắt Thạch Quỷ, sau đó Hệ thống mới có thể khởi động bình thường, mới có thể trải rộng tìm tung tích của Vệ Thường Khuynh.


Cô chỉ có sáu ngày, hoặc là năm ngày.

Lòng như lửa đốt.

Bây giờ ai kéo dài thời gian của cô, cô sẽ giết kẻ đó.

Ba người Hạ Anh Hà cũng nhanh chóng chạy tới, đi theo bên cạnh cô. Không biết tại sao, nhìn thấy Tề Tiểu Tô như vậy, bọn họ đều khó kìm nén sự kích động muốn đi theo cô.

“Uyển Nghi, chị chăm Nghiêm lão nghỉ ngơi một lát, ở đây giao cho em.” Tề Tiểu Tô quay đầu nói một câu với Nghiêm Uyển Nghi.

Nghiêm Uyển Nghi lập tức ra sức gật đầu. Cô luôn đỡ bố, cảm thấy rõ ràng nhất sau khi Tề Tiểu Tô xuất hiện, bố mình đột nhiên buông lỏng.

Dường như cô gái nhìn rất diễm lệ đó, có thể chống đỡ một mảnh bầu trời lớn trên đầu bọn họ.

“Cô định xem thế nào?” Chúc Tường Đông đi ở bên cạnh Tề Tiểu Tô, nghiêng đầu nhìn cô gái vẫn cả người bị thương này. Sáng sớm hôm nay lúc hắn nhận được điện thoại của cô, cô gần như còn không nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ miễn cưỡng báo vị trí của cô, nhờ hắn tìm giúp chiếc xe đi đón cô, hơn nữa bảo hắn tùy tiện tìm cho cô bộ quần áo.

Hắn là đích thân đi.

Đến nơi hoang vu rậm rạp đó, cô nằm trên đất, trên người gần như không có chỗ nào sạch sẽ, quần áo cũng có nhiều chỗ rách.

Cô nằm ở đó, nếu như không phải là ngón tay vẫy hắn mau qua đây, hắn còn tưởng rằng cô chết rồi.

Vốn dĩ muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô sau khi uống nửa chai nước liền chống người đứng dậy, muốn hắn lập tức đưa cô đến phòng triển lãm.

Chúc Tường Đông còn nhớ lúc ấy cô nói một câu. Cô nói: “Chúc lão đại, tôi hôm nay có thể sẽ tịch thu của cải của Nghê Hào, anh cân nhắc xem có muốn thừa nước đục thả câu, giậu đổ bìm leo không?”

Lời này, nghe quá con mẹ nó thuận tai!

Cho nên hắn mang đủ tiền, triệu tập anh em, cùng qua đây như vậy.

Phá vỡ lớp vỏ “hòa bình” đã duy trì rất lâu giữa hắn và Nghê Hào. Trước kia hắn cũng tuyệt đối không ngờ mình lại nghe lời một cô gái mười tám tuổi, trực diện chống lại Nghê Hào như vậy.

Tề Tiểu Tô nhìn đá thô ở khu tinh phẩm, âm thầm hỏi Tiểu Nhất: “Cậu vẫn được chứ?”

“Sắp không cầm cự nổi rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất rõ ràng chưa đủ lượng điện.

Tề Tiểu Tô nhíu mày lại, nói: “Bất kể như thế nào, lần này chúng ta nhất định phải thành công, thế này, cậu dùng tất cả năng lượng còn thừa lại tập trung xem một khối, sau đó tôi mua khối này cho cậu hấp thu.”


“Làm như vậy, khối chọn trúng kia nhất định phải là có năng lượng, nếu không thì xong đời.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Hơn nữa còn không thể quá lớn, quá lớn cô phải chuyển đến chỗ nào mà hấp thu?”

“Được, vậy thì chọn nhỏ, gom góp lại vậy.” Tề Tiểu Tô đi về phía bày những đá thô nhỏ kia, nhưng cái nhìn đầu tiên cô đã nhìn thấy một khối vô cùng nhỏ, đại khái chỉ lớn như hai nắm đấm, đen cứng, rửa rất sạch, mỗi một đường hoa văn đều thấy rất rõ ràng.

Nhưng không biểu hiện có ngọc quá rõ ràng.

“Khối nhỏ nhất này, chọn nó nhé, thế nào?” Tề Tiểu Tô đi tới trước mặt khối đá thô kia, cô không có quá nhiều thời gian, bởi vì Nghê Hào và Thạch Quỷ khẳng định rất nhanh sẽ tới, trước khi bọn họ tới, cô nhất định phải để cho Hệ thống hấp thu được một chút năng lượng, nếu không làm sao mà đối phó chiến đấu tiếp?

“Cô cảm thấy nó có ngọc tốt?” Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất đã dần dần yếu đi.

Tề Tiểu Tô nghe không đúng, trong lòng cũng cấp bách, nếu như cược như vậy nguy hiểm cũng thật sự là quá lớn, cô quýnh lên, trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức vỗ trán mình, “Đáng chết, quên mất hai khối đá thô trước đó của chúng ta!” Cô trước đó kêu Chúc Tường Viêm tìm hai người tới, dùng hai khối đá thô cô mua được ở thành phố J tiến vào, hai khối đó vốn dĩ là không nỡ làm năng lượng hấp thu hết, bởi vì hai khối kia thật sự là cực phẩm!

Nhưng bây giờ đã không có cách nào rồi!

“Tiểu Viêm, hai khối đá thô kia đâu!” Cô lập tức kêu lên.

Chúc Tường Viêm hiểu ngay, mặc dù anh ta không biết tại sao phải tìm hai khối kia, nhưng vẫn lập tức liên lạc với hai anh em kia.

Sau khi hai người báo vị trí, Tề Tiểu Tô lập tức chạy nhanh qua đó. Mỗi bước chạy cô đều cảm thấy mắt cá chân mình đau thấu xương, nhưng chỉ có thể cố nhịn.

Những người khác không hiểu gì cũng đi theo.

“Bố, Tiểu Tô là dùng hai trăm triệu lấy được ở chỗ Nghê Hào trước đó sao?” Bởi vì Nghiêm lão không thể chạy nhanh nên Nghiêm Uyển Nghi đỡ ông đi chậm ở sau, nghi ngờ hỏi.

Nghiêm lão lúc này mới ngẩn ra.

Đúng vậy, Tề Tiểu Tô lấy đâu ra hai trăm triệu?


Nghê Hào cho cô là một cái hạng mục, một mảnh đất, cho dù cô muốn thế chấp, thủ tục cũng không nhanh như vậy! Đến ông cũng phải cố gắng điều động từ trong tập đoàn ra mới có hai trăm triệu, cô lấy đâu ra hai trăm triệu?

Nhưng lúc này không phải lúc hỏi.

Tề Tiểu Tô đã tìm được hai khối đá thô kia rồi.

Ở chỗ này, cho dù là đá thô của đội viên đội mình, đều phải dùng tiền để mua, bởi vì lần đấu đá này, bọn họ cuối cùng phải kết toán là ai đấu lãi nhiều nhất, giá trị mua đá thô phải tính cả vào.

Hai khối đá thô này trước đó cô định giá là năm mươi sáu triệu.

“Tiểu Lý, trả tiền!” Cô lập tức nói to với trợ lý Tiểu Lý của Nghiêm lão.

Tiểu Lý nghe lệnh luôn ở bên cạnh cô, nghe được lời cô lập tức đi trả tiền.

Giao dịch thành công, Tề Tiểu Tô liền muốn ôm hai khối đá thô kia, đá cứng rắn xù xì cọ sát làm đau vết thương trên tay cô, nhưng cô không quan tâm gì cả, ôm chạy về phía phòng vệ sinh.

“Chúc lão đại, đừng để cho người khác đi theo tôi, sẽ quay lại ngay.”

Chúc Tường Đông hạ lệnh ngăn cản người muốn đuổi theo cô, nhưng trong lòng nghi hoặc không thôi.

Ôm đá thô vào phòng vệ sinh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui