“Tiểu Tô!”
Cô không khống chế được khóc kêu lên.
Tề Tiểu Tô mang theo rất nhiều người đi nhanh về phía bọn họ.
Mà ở hai bên của cô chính là hai anh em Chúc Tường Đông và Chúc Tường Viêm, còn có Báo cùng với một nhóm người quần áo đen.
Đám người này vừa vào đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bởi vì quá rõ ràng, Chúc Tường Đông, người trong thế giới ngầm của thành phố K, ai không biết?
Đây chính là lần đầu tiên Chúc Tường Đông nghênh ngang xuất hiện quang minh chính đại ở nơi có Nghê Hào. Huống hồ, phòng triển lãm này có thể nói là đã hoàn toàn bị người của Nghê Hào khống chế, ngay cả nhân viên nghiệp vụ cũng phần lớn là nghe lời của bọn họ mà làm việc.
Chúc Tường Đông lại xuất hiện ở đây.
Cái này đã làm người ta rất kinh ngạc rồi, càng làm cho người ta thêm kinh hãi là hắn lại tình nguyện đi sau một cô gái trẻ tuổi, đi theo sau cô từng bước.
Cô gái trẻ tuổi này bọn họ đương nhiên cũng đều biết, cô bé Tề Tiểu Tô thông qua một trận cược ngày hôm qua với Quyền Tứ, thắng Nghê Hào hai trăm triệu, hôm nay ở đây có ai không biết?
Nhưng mà, không phải có tin tức sau lưng nói cô đã bị người của Nghê Hào thủ tiêu sao? Hôm nay cô luôn không xuất hiện, mà lúc Nghiêm lão bị Nghê Hào áp chế mọi mặt, bọn họ đều tin chắc cô bé này nhất định là gặp bất trắc rồi.
Mặc dù cũng có người than thở cho cô, nhưng thương nhân trọng lợi ích, cũng lạnh nhạt, càng nhiều người cảm thấy cô đáng đời, còn không sợ chết, làm sao lại dám đối địch với Nghê Hào? Đây không phải là tự sát sao?
Nhưng bây giờ cô lại xuất hiện, còn dẫn theo Chúc Tường Đông!
Tất cả mọi người nhất thời đều quên xem đá thô, đều không tự chủ được tụ tập qua bên này.
Lần này thật sự có kịch lớn xem rồi.
“Nghiêm lão, chú vẫn ổn chứ?” Tề Tiểu Tô đứng trước mặt Nghiêm lão.
Lúc này Nghiêm lão mới phát hiện trên mặt trên cổ còn có trên mu bàn tay cô đều có nhiều chỗ trầy da, hai mắt sưng phù lên, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt. Vết thương của cô xem ra chỉ là mới xử lý đơn giản, còn chưa bôi thuốc băng bó, rõ ràng là vội vàng chạy tới.
Váy dài trên người cũng không quá vừa người.
Rất rõ ràng, cô là trải qua kiếp nạn sinh tử, sau đó trốn thoát, không hề dừng lại, lập tức chạy tới.
Cô gái này hoàn toàn như ông nghĩ, kiên cường, dũng cảm, bản lĩnh lớn, hơn nữa trọng tình nghĩa.
Lồng ngực Nghiêm lão tràn đầy chua xót và xúc động, cổ họng tắc nghẹn, cuối cùng chỉ là siết chặt tay cô, liên tục gật đầu, “Không sao, không sao! Cháu đến là tốt rồi!”
Đến chính là không sao, không chết là tốt rồi!
Không có ai biết, chuyện Tề Tiểu Tô có thể đã bị giết hại từ tối hôm qua đến giờ luôn đè lên trái tim ông, nặng nề như thế nào.
“Ông chủ, ông chủ, Tề Tiểu Tô trở lại rồi!” Người đàn ông kia lập tức dùng bộ đàm báo tin cho Nghê Hào bên kia.
“Cái gì.”
Bên kia truyền tới tiếng kinh hãi thất thanh của Nghê Hào.
Tề Tiểu Tô đi tới, giật lấy bộ đàm của hắn, đưa đến miệng, cô nở một nụ cười lạnh như băng, chậm rãi nói: “Nghê Hào, tôi chưa chết, khiến ông thất vọng rồi. Ông chuẩn bị xong rồi chứ? Tiếp theo, tôi sẽ chuẩn bị cho ông một món quà lớn khiến ông cả đời khó quên!”
Nói rồi, cô hung hăng ném bộ đàm xuống đất, dùng chân đạp lên.
Ngang ngược! Đúng là ngang ngược!
Hình như sau khi trở về, Tề Tiểu Tô càng ngang ngược hơn hôm qua.
Hơn nữa bọn họ thấy được sát ý trên người cô, sát ý lạnh lùng.
“Nghiêm lão, chú đã chuẩn bị bao nhiêu tiền rồi?”
Tề Tiểu Tô nghiêm nghị hỏi Nghiêm lão, lúc này bọn họ cũng không có thời gian nói nhiều, cô thậm chí không cả kịp nói mấy câu với Nghiêm Uyển Nghi.
Nghiêm lão gọi trợ thủ Tiểu Lý tới: “Tiền chuẩn bị đều ở chỗ Tiểu Lý, từ giờ trở đi, cậu ấy sẽ do cháu sai bảo.”
Tiểu Lý cũng lập tức tiến lên, trầm giọng nói: “Trên tay chúng ta bây giờ có hai trăm triệu tiền mặt có thể dùng.” Vì đối phó với lần đấu đá này, bởi vì không dám xem thường Nghê Hào, anh ta đã điều hết tiền mặt có thể điều ra rồi.
Đây là một canh bạc lớn.
Vốn dĩ anh ta tưởng là mình đã đứng ở thế thua, nhưng Tề Tiểu Tô cường thế trở về làm anh ta lại lần nữa dấy lên hy vọng.
Ai thua còn chưa chắc!
“Được, hai trăm triệu khẳng định không đủ rồi, Nghiêm lão đồng ý cho tôi và Chúc lão đại gia nhập không?” Tề Tiểu Tô hỏi tiếp.
Hai trăm triệu mua đá thô cũng không đủ?
Nghiêm Uyển Nghi âm thầm hít lạnh, nhưng cô biết lúc này không tới phiên cô nói chuyện. Nhìn Tề Tiểu Tô khống chế toàn cục, tư thái tự tin mà hào hứng đứng ở trước mặt bố mình, tim cô cũng đập nhanh hơn. Trước đây, cô chưa hề tham dự vào chuyện nào như vậy! Điều này khiến cho cô lần đầu tiên có cảm giác mình là người của Nghiêm gia!
Nghiêm lão không chút do dự gật gật đầu: “Đương nhiên!”
“Được, nếu đã như thế, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, đều nghe tôi!” Tề Tiểu Tô thẳng người, khí thế đã hoàn toàn khác hôm qua, cô bây giờ giống như là một thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, đợi đại sát tứ phương, thế không thể cản.
Cũng không ai biết trong lòng cô lúc này cuồng nộ và căm hận.
Vệ Thường Khuynh, Vệ Thường Khuynh gần như là hy sinh vật bảo đảm tính mạng cuối cùng của anh, cứu cô!
Lúc ánh mặt trời sáng sớm yếu ớt chiếu rọi xuống Tề Tiểu Tô, trong đầu cô vẫn mơ hồ, tối hôm qua chuyện cuối cùng xảy ra cô suýt nữa không nhớ nổi.
Đến khi Hệ thống Tiểu Nhất đứt quãng nói với cô, lúc sắp khởi động chương trình bảo vệ cuối cùng, Vệ Thường Khuynh đột nhiên phát hiện, chương trình bảo vệ cuối cùng này chỉ có thể bảo vệ Hệ thống chủ nhân, mà không có cách nào bảo vệ ký chủ của Hệ thống. Vì bảo vệ cô, Vệ Thường Khuynh vào giây phút cuối cùng chuyển toàn bộ năng lượng quan trọng sống còn bên đó qua, đồng thời cũng tiêu hao hết năng lượng của quần áo dinh dưỡng!
Điều này cũng khiến anh không thể nào kết nối với Hệ thống, không thể nào kết nối với cô, hơn nữa, anh không còn chất dinh dưỡng nữa.
Con người dưới tình huống không có bất kỳ dinh dưỡng và lượng nước nào, nhiều nhất chỉ có thể sống ba ngày, Hệ thống Tiểu Nhất nói rồi, sức khoẻ của Vệ Thường Khuynh tốt hơn người bình thường rất nhiều, cho nên anh đại khái có thể kiên trì năm sáu ngày. Cũng chính là nói, nếu như trong năm sáu ngày này cô không thể tìm được anh, cứu anh ra, anh chỉ có thể chết ở trong hầm mỏ giam cầm mình một cách thê thảm im lặng cô quạnh!
Mà đây chính là bởi vì Nghê Hào!
Nếu như Vệ Thường Khuynh thật sự chết rồi, kẻ giết anh chính là Nghê Hào!
Tề Tiểu Tô vừa nghĩ đến Vệ Thường Khuynh bây giờ một mình chờ chết trong hầm mỏ tối tăm ngột ngạt, không có gì ăn, không có chất dinh dưỡng để dựa vào, sắp rơi vào hôn mê yếu ớt, cô liền muốn băm Nghê Hào ra thành mười tám mảnh cho chó ăn!
Cô lúc này thậm chí rất hối hận, nếu như tối qua ngay lúc ban đầu chỉ có một người nhìn thấy cô, cô có thể tàn nhẫn giết chết hắn, tiến vào không gian, cũng sẽ không thành kết quả như vậy.
Là cô quá do dự thiếu quyết đoán!
Cho nên, bây giờ cô đến để báo thù!
Cô phải đi cứu Vệ Thường Khuynh, cô không có nhiều thời gian như vậy!
“Tôi bỏ hai trăm triệu, Chúc lão đại bỏ năm mươi triệu, tổng cộng là bốn trăm năm mươi triệu, hôm nay, chúng ta sẽ càn quét toàn bộ!” Tề Tiểu Tô trầm giọng quát.
Càn quét toàn bộ?
“Chúc lão đại, phiền anh khống chế những kẻ không nghe lời kia!”
Chúc Tường Đông cong môi: “Không thành vấn đề.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...