Tề Tiểu Tô giật mình há miệng, nửa ngày mới khép lại.
“Một tỷ cũng không mua được một mảnh?”
Nếu như vậy cô bây giờ thật sự bán đi với giá hai trăm triệu, hình như là rất thua lỗ.
“Nhưng tôi thật sự không có tiền.” Cô xoay xoay người, co chân lên trước mặt anh, cầm điện thoại bấm máy tính tính cho anh nghe, “Anh xem, tôi bây giờ rất nhiều chỗ cần đến tiền, đang chuẩn bị mở công ty thuê văn phòng, tôi dự tính chắc phải mất hơn một triệu, lại còn phải mua một loạt đồ dùng làm việc, sau đó bao thầu ngọn núi ở trấn Minh Quang kia, hiện giờ tôi rất khó dự toán phải cần bao nhiêu tiền… cứ coi như năm mươi triệu đi, chưa nói đến chuyện khai thác mỏ có cần phải dùng máy móc gì không, còn cả mảnh đất mà tôi hợp tác cùng Nhất Trung và tập đoàn Lập Hoa nữa. Mặc dù tập đoàn Lập Hoa cũng bỏ vốn, nhưng tôi không thể nào không bỏ ra chút nào được đúng không? Ít nhất cũng phải tiêu trước một hai chục triệu, đây vẫn là nói ít đó, cứ như vậy, Thiếu soái, ít nhất trong tay tôi phải có một trăm triệu mới dễ làm việc!”
Tề Tiểu Tô tính đến đau cả đầu, cô ấn huyệt thái dương, lắc đầu: “Không được, không được, tôi nghĩ tôi nhất định là điên rồi, thế này làm sao có thể chứ? Làm sao có thể chứ?”
Cô liên tiếp lặp lại mấy lần “làm sao có thể chứ”, cảm thấy mình thật sự điên rồi.
Mới mấy ngày trước cô vẫn còn âu sầu muốn chết vì năm vạn tệ tiền bồi thường mà Tôn Long nợ kia, còn vì không có mấy vạn tệ giúp cậu hai trả nợ mà bị ép không thể không đi đấu quyền anh thiếu nữ gì đó kia, chịu nhục nhã như vậy, giờ mới qua bao lâu đâu mà cô đã động một tí là nói chuyện làm ăn hơn trăm triệu rồi?
Làm sao luôn cảm thấy không giống thật, ngược lại giống như đang nằm mơ vậy.
Kể cả người đàn ông đẹp trai quá mức ngồi ở trước mặt cô bây giờ, đều giống như là đang nằm mơ.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tề Tiểu Tô vô thức giơ tay ra, nhẹ nhàng dán vào mặt Vệ Thường Khuynh, mắt như phủ một tầng lụa mỏng.
Vệ Thường Khuynh nhìn ánh mắt này của cô là biết tâm trạng của cô lúc này đang lơ lửng rồi, nhưng anh không lên tiếng, mặc lòng bàn tay mềm mại ấm áp của cô dán vào mặt mình, ánh mắt như cười nhìn cô, đợi cô lấy lại tinh thần.
“Nghĩ xem, nếu như phải hoàn thành hạng mục kia, vậy phải bao nhiêu trăm triệu mới có thể chứ, xây một khu trung tâm thương mại cao cấp, dù sao cũng phải nguy nga lộng lẫy đúng không? Tôi lấy đâu ra tiền. Vệ Thường Khuynh anh đẹp trai như vậy, nhưng tôi cũng không thể bán anh đi lấy tiền a… a! Bán lấy tiền!”
Trong đầu Tề Tiểu Tô đột nhiên như lóe sáng, nhảy một cái nhào qua anh, hai tay đè lên vai anh, kéo gần khoảng cách, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh: “Hay là, Thiếu soái, anh hy sinh nhan sắc đi?”
“Là sao?” Vệ Thường Khuynh bên ngoài trấn tĩnh, nội tâm đã sắp gào thét rồi. Bảo anh hy sinh nhan sắc? Là sao hả? Có bản lĩnh thì nói đi, nói ra đi.
Xem anh có đánh chết cô không.
Tề Tiểu Tô đang nóng đầu, không chút nghĩ ngợi: “Thật đó! Tôi chưa từng thấy nam minh tinh nào đẹp trai như anh! Chủ yếu là anh còn có khí chất, khí chất quân nhân!” Đặc biệt là loại quân nhân này, còn là loại khí chất quân nhân giống như là con cháu gia đình quý tộc tôi luyện mà mài ra. Người đàn ông như vậy mà thả ra ngoài, chắc chắn sẽ có cả đống người lao vào cướp.
“Tôi nghe nói bây giờ rất nhiều người giàu có thích đồng, ừm ừm, tính này nọ, nếu như có máy bay bà già thì càng tốt hơn đúng không, anh đi phục vụ họ một chút, nói không chừng có thể kéo về cho tôi mấy trăm triệu vốn đầu tư ấy chứ!”
“Người giàu?” Mặt Vệ Thường Khuynh chậm rãi ép tới gần cô: “Máy bay bà già? Hả? Bảo tôi đi phục vụ một chút, phục vụ thế nào? Hầu rượu, thác loạn cùng, hay ngủ cùng?”
Tề Tiểu Tô hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm đến gần, còn cười híp mắt tưởng tượng: “Không sai, không sai, hay là anh đi làm ngôi sao luôn cũng được.”
Lúc này cô quên Vệ Thường Khuynh còn chưa ra được.
Thật sự giá trị nhan sắc của gương mặt anh quá cao, sức quyến rũ quá mạnh mẽ, nhìn anh ở khoảng cách gần, luôn dễ dàng bị choáng váng đến quên hết mọi thứ.
“Tề Tiểu Tô.” Vệ Thường Khuynh từng chữ từng chữ gọi tên cô, mắt híp lại, hai tay đã bóp lấy eo nhỏ của cô, “Em quả là rất hào phóng, dám bảo bản Thiếu soái đi bán à?”
Lời này anh nghiến răng nghiến lợi mà nói, phụ nữ trước đây anh gặp chỉ muốn giấu anh làm của riêng không cho người phụ nữ khác nhìn thấy, còn có người ghen tuông đánh nhau vì anh. Thậm chí, nếu như có phụ nữ đứng bên cạnh anh, sẽ có rất nhiều fans cuồng nhiệt nói người phụ nữ kia không xứng với anh.
Thử nghĩ xem, Vệ Thường Khuynh anh mặc dù không phải là người của giới giải trí, mà là quân đội, nhưng ở Liên minh các hành tinh, fans của anh không ít hơn bất cứ một minh tinh nào, hơn nữa trong fans của anh cũng có rất nhiều người bối cảnh đều không thể khinh thường.
Cho tới bây giờ chưa từng gặp một người phụ nữ nào như Tề Tiểu Tô, không say đắm anh đã đành, còn muốn đẩy anh ra ngoài, bảo anh đi bán nhan sắc.
Cho dù là đùa, Vệ Thiếu soái cũng tức giận.
Tề Tiểu Tô cảm nhận được bàn tay như gọng kìm sắt bên eo, đầu óc không sáng suốt mới chậm rãi gọi lý trí về.
“Ách, đùa thôi, đùa thôi, nghĩ xem làm sao có thể chứ.”
Cô muốn lui về phía sau, nhưng bị anh đè xuống giường, anh từ trên cao nhìn xuống: “Muộn rồi.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Lời này hỏi ra, chính Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy rất yếu, rất máu chó.
Vệ Thường Khuynh từ từ cúi người xuống, chóp mũi đã sắp đụng vào chóp mũi cô, hơi thở của hai người quấn quít, trong nháy mắt, không khí trong phòng liền mập mờ hẳn lên.
“Bản Thiếu soái quyết định lưu lại ấn tượng sâu sắc cho em, để em nhớ thân phận của mình.”
“Thân phận gì của tôi?” Tề Tiểu Tô chỉ cảm thấy tim đập như điên, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của anh, lông mi anh vừa dày vừa dài, có thể khiến cho rất nhiều phụ nữ hâm mộ đố kị chết đi.
“Em nói xem? Em cảm thấy bản Thiếu soái là gì của em?” Vệ Thường Khuynh thấp giọng, mang theo một loại khàn khàn có thể khiến cho người ta tê dại.
Tề Tiểu Tô bắt đầu căng thẳng, thân hình cao lớn của anh đè lên cô, giống như bao phủ cả thế giới của cô, anh cao lớn như vậy, mà cô lại lộ ra nhỏ yếu như thế, dường như hoàn toàn không có sức phản kháng.
“Đối tác? Dẫu sao tôi phải dùng đến Hệ thống của anh, mà anh phải cần tôi để tìm giúp anh tìm áo giáp và mảnh vỡ phi cơ.” Cho nên, nói là đối tác hẳn không sai chứ?
Nhưng tại sao mặt anh lại đen như vậy?
Tề Tiểu Tô có chút lắp bắp: “Sư, sư phụ?”
Đúng không? Anh hướng dẫn cô cường hóa mà, nếu không chính là: “Thủ trưởng, cấp trên?”
Sắc mặt anh càng ngày càng đen, khí thế càng ngày càng mạnh, tim Tề Tiểu Tô đập như sấm đánh, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
“Cho em một cơ hội cuối cùng.” Môi Vệ Thường Khuynh đã cách cô chưa đến 5cm. Tim anh cũng đập nhanh, môi của cô đỏ xinh như lửa, mang theo sự trơn bóng mê người, khiến cho anh không kịp đợi muốn cướp lấy.
Đầu óc Tề Tiểu Tô quay nhanh, thấy anh càng lúc càng ép gần, cuối cùng không nhịn được kêu lên: “Được được được, anh là chủ nhân, là chủ nhân được chưa hả?”
Cái này đã đủ hạ thấp mình chưa hả? Cô làm nô lệ của anh! Tìm đồ thay anh, bị anh huấn luyện, nhận anh làm chủ nhân được chưa hả?
Chỉ mong anh đừng có áp sát vào nữa, cô cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...