Anh vừa đến gần, tay Tề Tiểu Tô liền vung về phía anh.
“Là tôi.” Vệ Thường Khuynh dễ dàng chụp lấy tay cô. Mặc dù tính cảnh giác của cô rất mạnh, nhưng vẫn còn quá yếu, động tác này đối với anh mà nói là quá yếu, tốc độ quá chậm.
Nhưng có một điểm làm anh khen ngợi và hưng phấn, bởi vì góc độ cô vung qua rất chuẩn, vừa vặn đến điểm yếu của anh, nếu như đủ lực, một đòn này sẽ khiến cho người tập kích rất thảm.
Cô thực sự có năng khiếu.
Vệ Thường Khuynh phát hiện một điểm này, chỉ muốn lập tức huấn luyện cô trở thành cao thủ.
Tề Tiểu Tô mở mắt ra chỉ thấy ánh mắt của Vệ Thiếu soái sáng lên nhìn chằm chằm cô một cách rất khó hiểu, giống như nhìn một miếng thịt ba chỉ vậy.
“Thiếu soái, anh…”
“Dậy đi, chúng ta phải chạy hai tiếng, đừng lãng phí thời gian.”
Tề Tiểu Tô cứ bị Vệ Thường Khuynh kéo dậy như vậy, tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi bị kéo ra ngoài chạy bộ.
“Tôi mới ngủ chưa được một tiếng…”
Quan trọng nhất là, hôm qua cô cũng huấn luyện rồi, sau đó đi máy bay đến thành phố K, sau đó giày vò một trận, buổi tối lại chồng chất đủ chuyện ầm ĩ khiến cô không được ngủ, bây giờ toàn thân đều mệt mỏi không chịu nổi, loại trạng thái này còn bắt cô chạy hai tiếng, vậy hôm nay cô còn có thể đi cược đá được sao?
“Khi huấn luyện, tất cả lý do đều không thể dùng. Tôi hôm nay sẽ dạy em một cách hô hấp, em điều chỉnh hô hấp của em theo cách này, chạy hai tiếng, mặc dù vẫn mệt mỏi như vậy, nhưng sau đó chỉ cần nghỉ ngơi chút, tinh thần sẽ tốt hơn mười lần. Hơn nữa em sẽ cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái.” Vệ Thường Khuynh mượn đèn đường nhìn vào đôi mắt đen của cô, mặc dù có chút xót xa, mềm lòng, nhưng anh vẫn kiên quyết.
Đây là vì tốt cho cô.
Đây cũng là vì anh có thể đi ra sớm chút, ở bên cạnh cô.
Cô không thể không khổ cực chút, không thể không kiên trì.
Bây giờ cô khổ cực, sau này anh sẽ tốt với cô gấp đôi, cưng chiều cô gấp đôi.
Nhưng những lời này đương nhiên anh không nói ra.
“Thần kỳ như vậy sao?”
Tề Tiểu Tô tỏ ra rất nghi ngờ. Chạy xong hai tiếng, hẳn là cô sẽ ngã luôn xuống ấy chứ, làm sao có thể còn có tinh thần tốt hơn? Hẳn là hai cái chân của cô đều không phải của mình nữa rồi, làm sao cơ thể lại vô cùng thoải mái được?
“Bản Thiếu soái đã lừa em bao giờ chưa? Đây là một cách hô hấp mà y học và liên hiệp vận động viên của thế kỷ hai mươi hai nghiên cứu ra, cấp độ cao nhất của nó có thể điều động từng điểm chức năng của cơ thể, điều chỉnh trạng thái cơ thể lên đến điều kiện tốt nhất. Đồng thời với vận động, cũng có thể hoạt động các cơ quan của cơ thể, thở ra khí độc, hít vào dưỡng khí, giống như tắm trong bầu không khí tốt nhất. Em thử rồi sẽ biết. Bây giờ khởi động làm nóng người đã.”
Vệ Thường Khuynh dẫn cô khởi động làm nóng người, giống như trước kia, anh làm cùng cô, cũng muốn chạy cùng cô.
“Đã xong khởi động làm nóng người, bây giờ bắt đầu dạy em cách hô hấp này, em phải học nghiêm túc, đợi lát nữa trong quá trình chạy bộ, nhất định phải nghiêm khắc thở theo cách hô hấp này.”
Tề Tiểu Tô cũng tò mò, nếu quả thật có cách hô hấp thần kỳ như vậy, cô học rồi đương nhiên sẽ không có chút hại nào.
Vệ Thường Khuynh dạy rất nghiêm túc, cô cũng học rất nghiêm túc.
Ban đầu mặc dù chưa hiểu lắm, nhưng sau đó nắm bắt rất nhanh.
“Hơi khó.” Cô cau mày.
Vệ Thường Khuynh không nhịn được giơ tay ra vỗ vỗ đầu cô, “Không tệ, trong quân đội có rất nhiều người phải mất năm ngày mới có thể nắm vững cách hô hấp này, em học ba lần đã biết rồi!”
Cô quả nhiên có năng khiếu.
Vệ Thường Khuynh tỏ ra rất hài lòng.
“Thật sao? Vậy bây giờ có thể bắt đầu chạy chưa? Thử xem.”
Trong gió đêm hơi lạnh, Tề Tiểu Tô hào hứng, có chút nóng lòng muốn thử. Vệ Thường Khuynh nhìn cô như vậy, trong lòng chợt run lên, rung động vì cô.
“Chuẩn bị, chạy.”
Hai người bắt đầu chạy ra ngoài.
Mà ở ngoài cửa phòng cô, hai tên vệ sĩ vẫn tận tuỵ đứng, nhìn nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa trời sẽ sáng, đến lúc đó, bọn họ cũng có thể thả lỏng đi ngủ, bây giờ vẫn phải bảo đảm sự an toàn cho hai cô gái bên trong.
Bọn họ không biết, Tề Tiểu Tô lại nhảy cửa sổ rồi.
Hai tiếng rưỡi sau, Nghiêm Uyển Nghi mới bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Lúc thức dậy, cô lại nhìn thấy Tề Tiểu Tô từ phòng tắm đi ra, đã quần áo chỉnh tề, cả người nhìn thần thái rất hồng hào, long lanh xinh đẹp.
“Tiểu Tô, em dậy sớm vậy?”
Nghiêm Uyển Nghi quan sát cô, hôm nay Tề Tiểu Tô mặc một bộ váy liền màu lá sen, quanh eo thắt một sợi dây lưng cùng màu, lộ ra vòng eo thon mảnh. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền bằng bạc nhỏ nhắn, chân đi đôi xăng đan đế thấp màu trắng, nhìn tươi mát xinh đẹp, còn có chút giỏi giang của tuổi trẻ.
Đến phụ nữ như Nghiêm Uyển Nghi còn cảm thấy rất hấp dẫn.
“Vâng, dậy sớm muốn ăn sáng nhiều chút.”
Tề Tiểu Tô cười một tiếng nói. Thật sự trong lòng cô bây giờ vô cùng kinh ngạc, lúc chạy xong hai tiếng cô vốn đã sắp mệt đến bò ra rồi, nhưng sau khi trở lại tắm nước nóng, cô lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm thoải mái, có một cảm giác dễ chịu không nói ra được, giống như mỗi lỗ chân lông đều mở ra vậy.
Hơn nữa, chân cũng thật sự không cảm thấy mỏi nhừ, bộ dạng này hoàn toàn không dám tin là cô vừa mới chạy hai tiếng xong.
Vừa rồi Vệ Thiếu soái cũng rất kinh ngạc, bởi vì anh nói ở trong quân đội của anh cũng không có ai nắm vững cách hô hấp này giỏi như vậy, trong quá trình chạy bộ, luôn có người vì quá mệt mỏi mà quên thở theo cách hô hấp này, lập tức rối loạn, điều chỉnh lặp đi lặp lại như vậy, hiệu quả tuyệt đối không tốt bằng cô.
Tề Tiểu Tô được khen ngợi cũng cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Nghiêm Uyển Nghi dậy thay quần áo, dụi dụi mắt nói: “Sao nhìn em đầy sức sống thế nhỉ, rõ ràng tối hôm ngủ muộn như vậy. Chẳng lẽ thật sự là do tuổi trẻ à?”
“Nói như chị không trẻ ấy.” Tề Tiểu Tô không nhịn được cười.
“Chị nhiều tuổi hơn em.”
“Tuổi tâm lý của chị có lẽ còn nhỏ hơn em mấy tuổi.” Đây là Tề Tiểu Tô nói thật, Nghiêm Uyển Nghi hai mươi lăm tuổi, nhưng môi trường sống quá tốt, được bảo vệ quá tốt, cô ấy còn ngây thơ đơn thuần hơn mình rất nhiều.
Nhưng như vậy cũng là một kiểu hạnh phúc.
Nghiêm Uyển Nghi khẽ xì cô một cái.
Vệ sĩ của Nghiêm lão đã sang gọi ở ngoài cửa, bảo các cô thu dọn xong xuống ăn sáng.
Nghiêm Uyển Nghi cũng nhanh chóng sửa soạn xong, cùng mọi người đi ăn sáng. Đồ ăn sáng ở đây là tự phục vụ, lúc này cô mới cảm thấy mình đói đến nỗi có thể ăn cả một con trâu. Sau khi Hệ thống Tiểu Nhất phân tích, tính toán xem cô có thể ăn bao nhiêu thứ, Tề Tiểu Tô mới bắt đầu ăn.
Chín giờ, bọn họ đến địa điểm đấu đá.
Đó là một phòng triển lãm thường xuyên dùng để tổ chức triển lãm tranh và thư pháp, là nơi tư nhân. Chủ nhân là một nhà từ thiện, nhưng hàng năm du lịch nước ngoài, hôm nay cũng không ở đây.
Lúc bọn họ đến, bãi đậu xe bên ngoài đã có rất nhiều xe dừng rồi.
Tề Tiểu Tô mới vừa xuống xe, Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên “đinh” một tiếng.
Tề Tiểu Tô giật mình, toàn thân lập tức căng thẳng, cho là lại có tình hình bất ngờ gì.
Nhưng đợi một lát mà vẫn không có chút động tĩnh gì.
“Tiểu Nhất?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...