Tề Tiểu Tô lôi điện thoại ra nhìn một cái, lập tức ngạc nhiên nhìn cô ấy, “Đúng là Chúc Tường Đông thật.”
Muộn thế này rồi, Chúc Tường Đông lại còn gửi tin nhắn cho cô?
Nghiêm Uyển Nghi nói: “Em mau đọc đi.”
Mở tin nhắn ra, Tề Tiểu Tô lập tức nhướng mày.
Tin nhắn của Chúc Tường Đông: Nghe nói Nghê Hào phái sát thủ đến, muốn lấy mạng của cô gái trẻ cược đá bên cạnh Nghiêm Lập Hoa, nhưng nhiệm vụ thất bại rồi. Không sao chứ?
Trong lòng Tề Tiểu Tô khẽ động.
Xem ra, Chúc Tường Đông vẫn rất chú ý đến nhất cử nhất động của Nghê Hào!
Nhìn từ khía cạnh này có phải cũng chứng minh rằng ở thành phố K bây giờ, thế lực và mạng lưới giao thiệp của Chúc Tường Đông thật sự mạnh hơn Nghê Hào nhiều rồi không? Nếu không tại sao chuyện của Nghê Hào không thể thoát khỏi mắt Chúc Tường Đông.
Xem ra chưa chắc lời đồn Chúc Tường Đông kính sợ Nghê Hào đã là thật.
Nếu không, Chúc Tường Đông nhắc tới chuyện này sẽ không dùng giọng điệu như vậy, trong châm biếm mang theo chút vui sướng vì sự thất bại của ông ta.
Một núi không thể có hai hổ, cũng đúng.
Tề Tiểu Tô nhắn lại cho hắn.
Không sao. Ở thành phố K, Nghê Hào còn nuôi sát thủ, Chúc lão đại khoan dung thật.
Bên kia, Chúc Tường Đông đang rúc trong ghế sô pha, nhấc một ly rượu vang lên chậm rãi lắc lư, đọc tin nhắn này hắn không nhịn được bật cười một tiếng.
Cô bé kia nói như vậy, xem ra đã biết chuyện giữa hắn và Nghê Hào rồi.
Hắn lại nhắn tin lại.
Sao thế, cô sợ gã cũng tìm sát thủ tiêu diệt tôi à?
Rất nhanh, “đinh” một tiếng.
Tin nhắn của Tề Tiểu Tô: Muốn giết Chúc lão đại, một sát thủ làm sao đủ, ít nhất cũng phải mời một ổ.
“Ha ha ha.”
Một ổ.
Chúc Tường Đông bị từ này trực tiếp chọc cười.
Cô gái đó thực sự rất hài hước.
Nếu như tôi bị một ổ sát thủ tiêu diệt rồi, ai giúp cô giải quyết ân oán cá nhân chứ?
Đinh.
Tin nhắn của Tề Tiểu Tô: Cho nên vì tôi, Chúc lão đại phải ngồi vững trên ghế rồng, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ, Đông Phương bất bại nhé!
“Ha ha ha.” Chúc Tường Đông lại không nhịn được bật cười.
Còn Đông Phương bất bại chứ.
Thật sự là quá lâu rồi không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, cảm thấy rất thú vị.
Hắn vừa cười, vừa nhắn tin lại cho cô.
Ngày mai phái mấy người qua cho cô, tuỳ cô sai bảo.
Đinh.
Tin nhắn của Tề Tiểu Tô: Tiểu nhân có thể lật thẻ bài không? Muốn Tiểu Viêm.
“Tường Đông, anh đang xem cái gì mà cười vui thế? Đọc truyện cười à?” Tối nay Lâm Vũ Hi cũng bị giày vò đủ rồi, Báo dẫn cô ta đi khám bác sĩ, bôi thuốc, trở lại cũng đã hơn một giờ sáng. Cô ta đi vào tắm rửa gội đầu, phải tránh chỗ đau, cũng giày vò rất lâu.
Cô ta vốn cho rằng Chúc Tường Đông sẽ tới gõ cửa phòng tắm, hỏi cô ta sao lại tắm lâu như vậy, có cần giúp đỡ gì không, sau đó cô ta ở bên trong rên rỉ một tiếng, trong lòng hắn lo lắng, đẩy cửa vào. Cô ta lại mê hoặc thêm một chút, một ngọn lửa nóng bỏng kích thích trong phòng tắm chắc chắn sẽ bùng cháy.
Ai ngờ cô ta đợi mãi đợi mãi, Chúc Tường Đông căn bản không đến.
Lâm Vũ Hi chỉ đành quấn khăn tắm đi ra, lại thấy hắn đang nhìn điện thoại cười.
Đã rất lâu rồi cô ta chưa từng thấy Chúc Tường Đông cười thoải mái không có chút gánh nặng nào như vậy, trực giác của phụ nữ khiến cho cô ta lập tức cảm thấy không đúng, vội ngồi xuống bên cạnh hắn, còn dán chặt cái chân dài ẩm ướt lên hắn, khẽ cọ cọ.
Chúc Tường Đông đặt điện thoại xuống, nhìn cô ta một cái, đưa ly rượu đến bên miệng, uống một ngụm rượu, đứng dậy đi về phía tủ rượu.
“Ừ. Tắm xong thì nghỉ ngơi đi, hôm nay em cũng mệt rồi.”
Lâm Vũ Hi nhìn bóng lưng hắn khẽ cắn môi dưới.
Trước kia Chúc Tường Đông từng nói anh không thích phụ nữ kiểm tra điện thoại của anh, nhưng bây giờ cô ta ngứa lòng ngứa tay, làm sao cũng không nhịn được muốn xem.
“Tường Đông, điện thoại của anh đang lóe đèn báo hết pin kìa, em giúp anh sạc nhé.”
Chúc Tường Đông đang ở tủ rượu rót rượu vào ly, nghe vậy cũng không suy nghĩ gì, liền “ừ” một tiếng. Biết hắn không thích có người lục điện thoại của mình, trước kia Lâm Vũ Hi đều chưa từng động đến, lần này hắn cũng không nghĩ cô ta sẽ lục điện thoại của mình.
Lâm Vũ Hi cầm điện thoại của hắn: “Sắp đi ngủ rồi, để sạc ở tủ đầu giường nhé. Em vào trước đây, anh cũng vào sớm đi.”
Khẽ khép cửa phòng lại, cô ta lập tức mở điện thoại của hắn ra, mở đến phần tin nhắn.
Phía trên có mấy tin nhắn, đến từ Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô?
Không phải con ranh con tối nay tát cô ta hai cái đó sao?
Quả nhiên! Quả nhiên!
Lâm Vũ Hi nghiến răng nghiến lợi, lục mấy tin nhắn, sắc mặt càng sầm xuống.
Con đĩ Tề Tiểu Tô đó, lại có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Tường Đông! Cái gì mà Đông Phương bất bại, cái gì mà lật thẻ bài, mà Tường Đông lại bị cô ta chọc cười!
Cô ta không phải kẻ ngốc, có rất nhiều chuyện tình cảm, chính là nảy sinh từ việc cảm thấy đối phương rất thú vị.
Nửa năm qua, Chúc Tường Đông càng ngày càng lạnh nhạt với cô ta, liệu có phải là vì Tề Tiểu Tô này không?
Lâm Vũ Hi cắm dây sạc vào điện thoại, kéo khăn tắm ra, cứ trần truồng như vậy leo lên giường, đắp chăn mỏng lên. Một lát sau, Chúc Tường Đông tiến vào, nhìn điện thoại một cái, lên giường, vén một bên chăn lên nằm xuống.
“Tường Đông, hôm nay em thật sự rất sợ, may mà anh đến kịp...” Lâm Vũ Hi dựa lại gần hắn.
Chúc Tường Đông lập tức chạm đến da thịt cô ta, không biết tại sao, trong lòng bỗng thấy phiền chán. Sợ hãi kiểu này, chỗ nào thật sự sợ hãi chứ? Trên người còn có vết thương, mà cô ta đã muốn gạ gẫm hắn à.
Anh tóm lấy cánh tay đang thăm dò xuống phía dưới của cô ta, lạnh nhạt nói: “Nói đến chuyện tối nay, trước đó anh đã nói với em rồi, buổi tối đừng có ăn mặc như vậy đi vào quán rượu, dễ xảy ra chuyện, sao em không nghe?”
Bọn họ đã hỏi ra, Lâm Vũ Hi là bị Nhị Điều bắt đi ở ngoài cửa một quán rượu gần cao ốc Quang Môi. Hơn nữa, sở dĩ có nhân chứng nhìn thấy tận mắt, là bởi vì hai người đàn ông kia cũng là khách quen của quán rượu Liệp Diễm, nhìn thấy Lâm Vũ Hi xinh đẹp, một mình, ăn mặc mỏng manh, bên trong rõ ràng là không mặc gì, lập tức phong tỏa mục tiêu, không ngờ lúc đi theo cô ta vừa vặn nhìn thấy Nhị Điều đưa cô ta đi.
Hai người sợ gây chuyện, không báo cảnh sát cũng không nói, mà đợi người của hắn tìm đến rồi mới sợ hãi nói ra.
Lâm Vũ Hi chu môi lên: “Nhưng không phải thành phố K đều là anh bảo kê sao? Em tưởng là rất an toàn.”
“Không phải tất cả mọi người đều biết quan hệ của em và anh.” Nếu không hai người đàn ông kia cũng không có gan muốn ra tay với cô ta.
“Anh dẫn em ra ngoài nhiều, người ta sẽ biết thôi.”
Nói cho cùng, đây chính là mục đích của Lâm Vũ Hi, cô ta vốn định cố tình ăn mặc thiếu vải đến quán rượu quyến rũ đàn ông, chỉ cần gây ra chút chuyện, khiến cho Chúc Tường Đông ghen, anh sẽ dẫn cô ta đến trước mặt tất cả mọi người, quang minh chính đại thừa nhận quan hệ của hai người, sau này ở thành phố K cô ta sẽ là chị dâu của rất nhiều người rồi.
Nhưng trước giờ Chúc Tường Đông không công khai dẫn cô ta ra ngoài, chỉ có rất ít người bên cạnh hắn biết thân phận của cô ta.
“Em tưởng là công khai em trước mặt người khác, em sẽ rất an toàn sao?”
Trước kia tại sao hắn không phát hiện ra Lâm Vũ Hi ngu xuẩn như vậy chứ.
“Vậy tại sao anh lại dẫn Tề Tiểu Tô đi đua xe? Anh chưa bao giờ cho phụ nữ đua xe cùng anh.”
“Nói tới Tề Tiểu Tô, tối nay tại sao em lại ra tay đánh cô ấy?” Chúc Tường Đông cau mày, “Em có biết nếu như không có cô ấy, anh căn bản không thể tìm được em nhanh như vậy không, em không biết ơn người ta thì thôi, còn đánh cô ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...