Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Vệ Kiểu không ngờ năm đó mình lại bể nhầm đứa bé.

Ông ta rất tự trách hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với Thủ trưởng ban chấp hành. “Ông nghĩ kỹ xem, năm đó liệu có khả năng ông vào nhầm phòng bệnh hay không?” Tế Tiểu Tô hỏi.

Vệ Kiều cau mày suy nghĩ hồi lâu.

Ký ức từ rất xa trở về trước, đã rất lâu ông ta không nghĩ đến chuyện năm đó rồi, bây giờ nghĩ lại, ký ức ít nhiều có chút mơ hồ.

“Chắc là tôi sẽ không vào nhẩm phòng bệnh đầu” Ông ta do dự nói: “Nhưng bây giờ nhớ lại, tôi đột nhiên nhớ đến một chi tiết. Năm đó ở giữa hành lang của phòng bệnh đó, Tề Tông Dân và Tô Vận Linh nói chuyện với bác sĩ ở phía trước, tôi đi đến từ phía sau, khi đó, có một người phụ nữ bế một đứa bé cũng khoảng khoảng đó đi qua bên cạnh tôi, cảm giác vẻ mặt có chút căng thẳng

Ông ta không nhìn thấy người phụ nữ đó đi ra từ phòng bệnh nào, cũng không để ý. Chỉ là người phụ nữ đó ôm con rất chặt, vốn dĩ là cúi đầu đi nhanh, lúc phát hiện ra ông ta, bà ta ngẩng đầu nhìn ông ta một cái thật nhanh, chính là cái nhìn kia, Vệ Kiêu cảm thấy vẻ mặt bà ta căng thẳng.

Nhưng trong bệnh viện hình như cũng không thiếu người có loại vẻ mặt căng thẳng, nếu như đứa bé bị bệnh, người làm mẹ không thể nào dửng dưng được.

Người phụ nữ kia nhìn ông ta một cái rồi lập tức lại cúi đầu, sau đó bế đứa bé vội vàng đi qua bên cạnh ông ta.

Nếu như không phải là Tề Tiểu Tô bắt ông ta phải nghĩ lại, ông ta đã quên mất chi tiết này rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, dáng vẻ của người phụ nữ kia lại vẫn rất rõ ràng.

Vệ Thường Khuynh cầm tay Tê Tiểu Tô.

“Cũng có thể là năm đó có người bế nhầm đứa bé”

“Nhưng nếu như bể nhầm, tối nên bị người phụ nữ đỏ bế đi, sao lại vẫn còn lớn lên ở bên cạnh bố mẹ được?” Tế Tiểu Tô cau mày không hiểu.

Đúng thế.


Cô chắc chắn là con gái của Tô Vân Linh, điểm này không cần nghi ngờ. Mà cô và Thủ trưởng ban chấp hành cũng đã xét nghiệm ADN rồi, cô là con gái ruột của Phương Tấn.

Vậy thì, rốt cuộc Phương Viện Viện là ai?

Tóm lại là đã sai rồi, vậy thì cũng có thể ký ức của Vệ Kiều xảy ra vấn đề.

Một là đúng là ông ta vào nhầm phòng bệnh, bế nhầm đứa bẻ của người ta.

Hai là năm đó có người đánh tráo, bế con của mình đến phòng bệnh của Tề Tiểu Tô, nhưng sau đó lại không thể bế Tế Tiểu Tô

di.

Nếu như là khả năng sau, vậy ban đầu chuyện này, Tề gia và Tô gia, hoặc là các giáo viên trong trường học có lẽ ít nhiều cũng sẽ nghe nói. Dẫu sao suýt nữa làm mất con gái mình, Tô Vân Linh không thể không nói gì cả.

“Đến lúc đó chúng ta quay về điều tra một chút là sẽ biết thôi.” Vệ Thường Khuynh an ủi cô.

Tề Tiểu Tô gật đầu, lại nhìn về phía Vệ Kiểu: “Cái máy truyền tin đó, ông thật sự nhét vào trong túi xách của mẹ tôi à?”

“Dù sao cũng chính là cái túi trên giường trong phòng bệnh đó, chắc là của bà ấy”

Lời của Vệ Kiều khiến cho Tể Tiểu Tô nổi cơn tam bành.

“Ông có biết sau đó cái máy truyền tin kia không hề rơi vào tay bà ấy, rất nhiều năm sau, bọn họ còn vì kia miếng ngọc lục bảo đó mà bỏ mạng không hả?”


Tại sao ông ta có thể nói một cách nhẹ bẫng như vậy?

Năm đó cho dù Thủ trưởng ban chấp hành nhờ ông ta giúp đỡ, nhưng ông ta cũng giúp quá vô trách nhiệm rồi!

Bể sai đứa bé không nói, cứ tùy tiện nhét máy truyền tin vào một cái túi như vậy, còn không dám khẳng định đó có phải là túi xách của mẹ có hay không nữa!

“Tô Vận Linh chết rồi?” Vệ Kiêu ngẩn ra, nhìn sang Thủ trưởng ban chấp hành, thấy ánh mắt đỏ ửng của ông ấy, cuối cùng cũng Có chút áy náy, trong lòng cũng vô cùng chua xót. “Phương Tấn, xin lỗi, tôi không biết...”

“Ông không biết, hay cho một cầu không biết.” Thủ trưởng ban chấp hành che mắt lại, dựa ra phía sau, nước mắt chảy ra từ giữa ngón tay.

Sự đau đớn nặng nề không diễn tả được toát ra từ người ông ấy.

Ai cũng có thể cảm nhận được, cái chết của Tô Vận tinh khiến cho Thủ trưởng ban chấp hành vô cùng đau đớn.

Tế Tiểu Tổ dựa vào người Vệ Thường Khuynh, cũng có chút bi thương.

Cho rằng tìm được Vệ Kiều sẽ có thể biết được chân tướng năm đó, ai biết tất cả chỉ là vì ông ta không có nhiều thời gian và vô trách nhiệm.

Lúc này, cô căn bản không oán giận Vệ Thường Khuynh nữa, anh cũng đâu có dễ chịu gì hơn?

Bố của anh chỉ một lòng nghĩ đến người phụ nữ Phó Doanh Tâm đó!

Lúc này, trên tầng đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai.


Vệ Kiêu vốn đang tràn đầy áy náy, vừa nghe thấy là tiếng của Phó Doanh Tâm, lập tức đứng bật dậy muốn đi lên tầng. Vệ Thường Khuynh ngăn ông ta lại.

“Con làm gì thế hả? Không nghe thấy tiếng di Doanh Tâm của con hét à? Môi trường xa lạ như vậy, bố không có ở bên cạnh bà ấy, bà ấy nhất định sẽ sợ hãi” Vệ Kiểu nói rồi muốn đẩy anh ra.

“Đây là nhà tôi” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói: “Có thể cho mượn phòng dành cho khách để cho người tình của ông nghỉ ngơi đã không tệ rồi, ông cho là ông có tư cách gì xông lên tầng?”

Người tình...

Vệ Kiêu giận đến nỗi sắc mặt đen sì.

Tế Tiểu Tô đã cất cao giọng kêu lên: “Vương Kính, dẫn người xuống đây”

Vương Kỉnh là vệ sĩ đang trong ba mẹ con Phó Doanh Tâm ở trên tầng.

Nghe thấy tiếng cổ, Vương Kính dùng một tay xách Phó Doanh Tâm đi xuống.

Phía sau là hai chị em Minh Dao và Minh Dịch.

“Anh thả mẹ tôi ra!” Minh Dịch đuổi theo muốn đánh Vương Kinh, nhưng sức mạnh nắm đấm đó của nó đối với Vương Kính mà nói chỉ như gãi ngứa thôi.

Phó Doanh Tâm sợ hãi quơ hai tay, hét lên: “Anh Kiều! Anh Kiều, em sợ lắm, mau cứu em!”

Minh Dao khóc đỏ mắt lên, nhìn thấy Vệ Thường Khuynh lập tức muốn bổ nhào tới: “Anh trai, anh bảo bọn họ thả mẹ..”

Mắt Vệ Thường Khuynh lạnh lùng quét qua, khiến cho nó như ngã xuống đầm bằng, lập tức đứng lại không dám đi về phía trước một bước nào nữa, đáng thương nhìn anh: “Anh trai...”

Trước khi đi lên phòng dành cho khách, mặc dù mẹ nó luôn khóc nỉ non, nhưng cũng đứt quãng kể cho nó và Minh Dịch nghe, xem ra bà Vệ đó đã không có địa vị ở Về gia rồi, bây giờ Vệ gia là do Vệ Thường Khuynh làm chủ, anh là anh trai của bọn chúng, dù sao cũng phải chăm sóc hai đứa chúng.


Trong lòng Minh Dao rất vui vẻ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Thường Khuynh nó đã rất thích anh rồi, mặc dù anh luôn lạnh lùng với nó, nhưng nó vẫn rất muốn thân thiết với anh.

Có một người anh trai sĩ quan vô cùng anh tuấn như vậy, nó cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

“Cô Phó tốt nhất đừng nhận bừa người thân” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói: “Cô họ Phó, tôi họ Vệ, giữa chúng ta không có một chút quan hệ nào cả.”

Vệ Kiểu giận dữ: “Lát nữa bố sẽ đi đổi lại tên họ như cũ! Vệ Thường Khuynh, cái thằng bất hiếu này, con muốn rũ bỏ quan hệ với nhà chúng ta à, không thể nào! Một ngày con là con trai của bố, thì cả đời là con trai của bố! Bố phải ly hôn với cái người phụ nữ Cẩm Địch đó, kết hôn với Doanh Tâm, bố cũng không cần xin con gọi bà ấy một tiếng mẹ, con gọi bà ấy là di Doanh Tâm là được rồi!”

Ông ta nói rồi xông tới đây Vương Kính ra, kéo Phó Doanh Tâm vào trong lòng, nhìn bà ta khóc đến đáng thương, cực kỳ đau

long.

Tế Tiểu Tô cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Vệ Thường Khuynh, ôm lấy cánh tay anh.

Vệ Thường Khuynh cảm nhận được cô đang yên lặng an ủi anh, anh giơ tay xoa đầu cô, nhìn đôi nam nữ ôm nhau kia, cười châm biếm.

“Đổi tên? Ông tưởng là ông làm được a?”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngây ra.

“Con có ý gì hả?”

“Rất đơn giản” Vệ Thường Khuynh nói: “Tôi đã gửi giấy báo tử cho người tên là Vệ Kiêu rồi, hơn nữa còn gửi cho một nhân viên có thân phận quan trọng cơ mật trong quân đội nữa.

Vệ Kiểu lập tức cảm thấy không ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui