Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

“Minh Dao?” Tế Tiểu Tô ngẩn ra: “Em làm sao thế?”

“Đã mấy tháng nay không có tin tức của Minh Dao, cô gần như sắp quên mất có một người như vậy rồi.

Nhưng Minh Dao đột nhiên gọi điện đến, còn là video call, vừa nhìn thấy cô bé, đương nhiên Tể Tiểu Tô lập tức nhận ra ngay.

“Chị Tể, cứu em với!”

“Cứu em thế nào? Em đang ở đâu?”

Tế Tiểu Tô nhìn hình ảnh sau lưng cô bé, hình như là đang ở trong một khách sạn, chắc không phải con bé bị bắt cóc đấy chứ?

Nhưng lần trước bị bắt cóc là vì mình, bây giờ là vì chuyện gì nữa?

Vẫn có thể khóc như vậy, vẫn có thể gọi video call như vậy, chắc là không sao mới đúng.

“Em chạy ra khỏi nhà rồi, bố mẹ em thật sự là quá ngang ngược, giống y như bạo chúa vậy! Em nói muốn tự ra ngoài chơi, muốn đến thủ đô Liên minh, nhưng họ lại không đồng ý, không chỉ khoá hết thẻ của em lại, còn cài đặt định vị theo dõi trên điện thoại của em, cho dù em chạy tới chỗ nào, họ cũng có thể tìm được em!”

Tế Tiểu Tô không biết nói gì, cái nhà này hình như hơi kỳ quái.

Trông chừng con gái cũng chặt quá rồi thì phải?

Minh Dao đã sắp mười lăm tuổi rồi.

Có điều đây là chuyện nhà của người khác, cô vẫn nhớ lúc trước đưa Minh Dao về, nhìn thấy bố cô bé, trở lại Tần Tốc đã nói gì với cô.


Dù sao người đàn ông kia cũng hơi kỳ lạ.

“Vậy em quay về đi, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em ở trong khách sạn, là một dì tốt bụng thuê phòng giúp em! Chỉ có thể ở một đêm thôi, điện thoại cũng là mượn của dì ấy, em chỉ nhớ mỗi số của chị! Điện thoại di động của em bị bố em cài chương trình giám sát, chỉ có thể gọi cho mấy người được chỉ định đặc biệt thôi, căn bản không thể gọi cho chị”

Minh Dao vẫn nghẹn ngào: “Em không về, ở thị trấn buồn chán chết đi được, em đã học xong hết chương trình học rồi, bố em bảo em đến tháng chín thi vượt cấp lên thẳng đại học, nhưng cái trường đại học đó ở ngay khu chín, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ chuyển đến khu chín, tiếp tục trông chừng em!”

Tế Tiểu Tô hơi cạn lời, có thật sự không biết nên nói cái gì cho phái nữa cả.

“Chị Tể, em sắp sụp đổ rồi, em không biết tại sao họ lại như vậy nữa, em không thể ra ngoài chơi được sao? Nhất định phải sống

trước mắt bọn họ sao? Em biết chị sẽ có cách giúp em, chị hãy giúp em với!”

“Em muốn chị giúp em thế nào?”

“Chị gọi anh Hạ đến đây đón em được không? Em muốn đến thủ đô Liên minh! Lần trước em mới đến có một ngày, có rất nhiều chỗ em còn chưa kịp chơi nữa!” Minh Dao mừng rỡ.

Nó còn tưởng rằng Tề Tiểu Tô thật sự đồng ý giúp nó.

Nghe lời này, Tế Tiểu Tô lại cảm thấy có chút kì quái.

Lần trước người đưa đón nó, không phải chủ yếu là Tần Tốc à?

Sao nó lại nhắc tới Hạ Kế Dao?


Vừa nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Hạ Kế Dao, Tê Tiểu Tô cảm thấy có lẽ đứa bé này đã thích Hạ Kế Dao rồi.

“Minh Dao, em nghe chị nói, chị không có cách nào quản chuyện của em được, em nên thuyết phục bố mẹ em chứ không phải là bỏ nhà ra đi như vậy. Nếu như bọn họ không tìm được em thì sẽ sốt ruột phát điên mất”

Minh Dao ngẩn ra, dường như không dám tin nó đã thảm như vậy rồi mà Tề Tiểu Tô lại vẫn không muốn giúp nó.

Nhưng nó thật sự rất thích Tể Tiểu Tô, thậm chí, thích cả Vệ Thường Khuynh.

Mặc dù thái độ của Vệ Thường Khuynh đối với nó luôn không tốt, lạnh lùng, nhưng không biết tại sao nó cứ luôn nghĩ đến anh. Nó thích Hạ Kế Dao, nhưng vẫn muốn gặp Vệ Thường Khuynh nhất!

Minh Dao cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, Vệ Thường Khuynh là chồng của chị Tề, nó nghĩ đến anh làm gì?

Nhưng nó phải đi mới có thể hiểu rõ được.

Mấy tháng nay hình như bố mẹ càng căng thẳng hơn, không cho phép hai chị em nó đi đâu cả, cứ sát sao hai đứa nó. Cứ như vậy nữa, nó thật sự cảm thấy mình sẽ phát điên mất.

Nó căn bản không thích cải trường đại học ở khu chín đó, nó muốn học đại học ở thủ đô Liên minh!

Nhưng đến cái này, bố mẹ nó cũng không chịu đồng ý với nó.

Thậm chí, có một lần lúc cãi nhau với bố mẹ, nó nhắc đến Vệ Thường Khuynh, mẹ nó còn kích động ngất xỉu nữa!

Minh Dao luôn cảm thấy có cái gì không đúng, nó cảm thấy nhất định mình phải đến thủ đô Liên minh điều tra cho rõ ràng, nhưng thật sự hành động mới phát hiện rất khó.


Không dễ dàng gì mới trốn ra được khỏi thị trấn Long Viên, không có tiền, luôn bị theo dõi, căn bản là khó mà làm gì.

“Chị Tế, không phải là em muốn trốn ra ngoài để chơi” Minh Dao vốn dĩ không muốn nói thật, nhưng bây giờ nếu như nó không nói thật, căn bản sẽ không đến được thủ đô Liên minh. Nó xoắn xuýt một lúc, cuối cùng nói: “Có chuyện này rất kỳ quái, em muốn đi tra rõ.”

“Chuyện gì?”

“Em cảm thấy bố mẹ em biết Vệ Thiếu soái”

Ánh mắt Tề Tiểu Tô chợt lóe lên, cô ở một tiếng: “Ở Liên minh các hành tinh chắc rất nhiều người đều biết Vệ Thiếu soái. Chuyện này không kỳ quái”

Bây giờ tiếng tăm của Vệ Thường Khuynh còn lớn hơn rồi.

Anh đã thăng chức thành Trung tướng, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết điều này, Minh Dao vẫn gọi anh là Vệ Thiếu soái, Tề Tiểu Tô cũng lười sửa lại.

“Không phải cái loại biết do nghe đồn đó đâu!” Minh Dao vội vàng nói: “Là biết thật ấy, mẹ em còn từng vì anh ấy mà ngất nữa!”

Lời này có chút kỳ lạ rồi...

Tế Tiểu Tô hỏi: “Chuyện gì thế?”

Bên chỗ Minh Dao truyền đến tiếng gõ cửa.

“Có lẽ là dì kia đến đòi điện thoại rồi, em lại không thể dùng điện thoại của khách sạn gọi cho chị được. Chị Tể, ngày mai chị bảo người đến đón em được không? Xin chị đấy! Sau khi gặp nhau rồi em sẽ nói rõ với chị, xin chị đấy!”

Nó nói liên tiếp hai cầu xin chị đấy, mắt đỏ lên, nhìn rất đáng thương.

Tề Tiểu Tô im lặng một lát, nói: “Được.”

Minh Dao vui mừng.


Sau khi cúp điện thoại, Tề Tiểu Tô lập tức bảo Hệ thống Tiểu Nhất tra rõ vị trí của cô bé.

Hệ thống Tiểu Nhất đã nhanh chóng tra ra được, nó chậc lười nói: “Bố mẹ của Minh Dạo này thật sự hơi kỳ lạ”

“Là hơi quái dị”

Hơn mười giờ Vệ Thường Khuynh mới quay về, tắm rửa xong đã là mười một giờ kém hai mươi rồi, anh trở về phòng ngủ lại thấy Tề Tiểu Tô vẫn đang dựa vào giường, cầm một quyển sách đang đợi anh.

Anh đi qua đó, cầm lấy quyển sách đặt lên tủ đầu giường, trèo lên giường ôm cô vào lòng: “Hôm nay sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ?”

Bình thường anh cố gắng hết sức để về trước bữa tối, nhưng thật sự là đang quá bận, cũng có lúc anh về rất muộn, hoặc là căn bản không về được, bình thường nếu không về được trước mười giờ đều sẽ bảo cô đi ngủ trước.

Tề Tiểu Tô đang có thai, cũng không thức đợi anh được, cơ bản đều đi ngủ từ chín rưỡi.

“Em có chuyện nói với anh” Tề Tiểu Tô ngồi dậy, kể lại chuyện hôm nay Minh Dao gọi điện thoại cho cô. Vốn dĩ buổi chiều cô đã muốn gọi điện thoại cho anh rồi, nhưng Hệ thống Tiểu Nhất nói anh ra ngoài Liên minh làm nhiệm vụ, sợ anh phân tâm nên cô chưa nói.

“A Khuynh, anh nói có phải là rất quái lạ không?”

Vệ Thường Khuynh yên lặng một lát, con ngươi đột nhiên thẫm lại.

“Nói như vậy, e là đối phương có biết anh thật”

Anh không nghĩ ra được còn có ai không muốn nhắc tới anh, không muốn gặp anh như vậy cả.

“Vâng, chúng ta cứ điều tra về đối phương trước đã, hình như tài liệu cũng không có gì đặc biệt, nhưng kỳ lạ là căn bản không tra được ảnh bố của Minh Dao. Vợ của ông ta, Minh Dao và Minh Dịch thì lại có.”

“Em sai người đi đón nó rồi à?” Vệ Thường Khuynh hỏi.

“Không phải em muốn thương lượng với anh trước rồi mới quyết định đây sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui